Một khoa thể dục thể thao, một học viện y học, nằm ở cách xa hai đầu của trường, muốn không gặp thì dễ mà muốn thấy mặt mới là khó. Trần Hiểu Quân trừ đến đến ký túc xá, căn tin, sân thi đấu, phòng học hay thỉnh thoảng đến thư viện để mượn sách thì không đến những chỗ khác nữa. Nhưng từ sau chuyện quỷ đáng ghét như âm hồn không tan xuất hiện ở đại hội thể dục thể thao, Trần Hiểu Quân phải hứng chịu không ít những lời đồn đãi ập vào tai, thật sự rất muốn đánh cho tên “mầm móng của tai họa” này không nhìn thấy ngày mai. Từ sau chuyện ấy, cuộc sống của Trần Hiểu Quân chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó là đau khổ. Một mặt phải “án binh bất động”, coi như không thấy tên quỷ đáng ghét cứ liên tục xuất hiện đó, một mặt phải chịu đựng bị “dư luận” nói xấu, cuộc sống như thế mà cô cũng nhịn được đến kỳ nghỉ đông, ngay cả cô cũng không tin được.
Rốt cuộc cũng được trở về nhà! Nhưng về nhà thì không thể tránh khỏi một vấn đề, đó là gặp tên quỷ đáng ghét. Chuyện này thì không còn cách nào, nếu không sẽ phải nghe ba và dì càm ràm cả tháng. Được, quỷ đáng ghét, chỉ cần cậu biết thức thời thì tôi nhịn!
Ngày được về nhà, Trình Hiểu Quân lập tức đi tìm Trần Hiểu Quân để cùng về, nhưng nhìn nét mặt đã biết tâm trạng của Quân Quân không tốt, Trình Hiểu Quân không ngốc, lại còn rất thông minh, cậu không hỏi vì sao cả học kì này Quân Quân thấy cậu đều trốn mất, mà thức thời dùng ngôn ngữ và hành động để nói “Tớ giúp cậu”, yên lặng suốt cả quãng đường về. Có lẽ, người duy nhất làm cho Trần Hiểu Quân không nổi giận được vào lúc này chỉ có Trình Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân vừa đến nhà liền không chút khách khí vứt đồ đạc sang một bên, ngay cả một câu chào hỏi, cám ơn cũng không có thì đã biến mất trong mắt Trình Hiểu Quân. Trình Hiểu Quân vừa bất đắc dĩ vừa buồn bã nhìn Quân Quân biến mất, đành một mình trở về nhà. Trần Hiểu Quân về nhà rồi mà ba vẫn chưa về, cô nằm xuống giường, nhắm mắt nhớ lại cả học kỳ này, có tức giận, có không cam lòng, có nhẫn nại, vừa nghĩ, cô vừa nắm chăn vừa mắng thầm, quỷ đáng ghét, quỷ đáng ghét… Cuối cùng, coi như cho ra một kết luận an ủi bản thân, nếu cô không ra khỏi cửa thì cũng không nhìn thấy tên quỷ đáng ghét đó! Nhưng thật đáng tiếc, dự định này cũng không trở thành hiện thực được.
Ngày được về nhà của Lương Âm trễ hơn Trần Hiểu Quân hai ngày, cho nên sẽ về nhà muộn hơn cô hai ngày, người bạn thân gần nửa năm không gặp, khi trở về nhất định phải ra đón, Trần Hiểu Quân vừa nhận được điện thoại hẹn gặp của Lương Âm liền đồng ý ngay. Không ngờ, lần đầu tiên mở cửa trong hai ngày lại gặp được người cô không muốn gặp nhất.
Trình Hiểu Quân vừa mua đồ về thì gặp được Quân Quân, vui vẻ đến mức quên phân tích nét mặt kỳ lạ của Quân Quân đã mừng rỡ la lên: “Quân Quân!”
Trần Hiểu Quân vốn không muốn để ý đến quỷ đáng ghét, coi như không khí mà đi qua, nhưng thấy cậu cười vui vẻ như vậy, không khỏi cảm thấy gai mắt. “Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi nhớ tôi không có thân với cậu cho lắm.” Sau đó, như một người không quen biết đi ngang qua Trình Hiểu Quân, không quên tặng thêm một câu: “Sau này đừng có bắt chuyện với tôi!” Nói xong thì bỏ đi, Trần Hiểu Quân không chú ý đến dáng vẻ run rẩy, dường như là đứng không vững của Trình Hiểu Quân đằng sau cô.
Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy đến quảng trường để gặp mặt Lương Âm, hai người mừng rỡ ôm chầm nhau, nhảy nhót xung quanh như hai đứa trẻ, chẳng giống người trưởng thành tí nào.
Trần Hiểu Quân bĩu môi: “Làm như chúng ta đã mấy trăm năm không gặp vậy, chẳng phải tớ thường xuyên gọi điện cho cậu sao?”
“Gọi điện thoại làm sao mà bằng được gặp cậu chứ!” Lương Âm ấm ức nói, “Nếu như tớ và cậu học cùng trường thì tốt biết mấy, tớ đến trường mới vẫn chưa quen được tí nào. À, Hiểu Quân đâu rồi? Cậu ấy có khỏe không? Nghe nói cậu ấy học giỏi lắm phải không?”
Trần Hiểu Quân yên lặng, sau đó lảng sang chuyện khác: “Cậu không quan tâm tớ ở trường như thế nào sao?”
“Cậu?” Lương Âm thoải mái cười nói, “Cậu thì tớ không lo lắng rồi, với tính tình thô bạo và thần kinh không được bình thường của cậu, ở đâu cũng sống được. Tớ chỉ lo Hiểu Quân bị người ta bắt nạt thôi.”
Tớ mới là người hết lần này đến lần khác phải ngậm bồ hòn làm ngọt ấy, còn cái tên quỷ đáng ghét đó căn bản có bị ai ăn hiếp đến nổi đau mà không dám kêu đâu! Trần Hiểu Quân rất muốn phản bác lại, nhưng vẫn sống sượng nuốt vào bụng, nói: “Cậu trọng sắc khinh bạn!”
“Thôi đi Quân Quân.” Lương Âm kéo Trần Hiểu Quân ngồi xuống ghế, than thở, “Ba người chúng ta mà còn nói trọng sắc khinh bạn cái gì? Tớ cảm thấy người trọng sắc khinh bạn nhất không phải là tớ, nếu không tớ cũng không cần phải một mình tha hương nơi xứ người như vậy …”
“Âm Âm?” Có ý gì chứ, sao cô lại thấy là lạ, “Cậu sao vậy?” Thoạt nhìn, hình như rất buồn…
“Không có gì, chỉ là không quen thôi, thêm chút thời gian là được.” Nụ cười lại nhanh chóng trở lại trên gương mặt của Lương Âm.
Trần Hiểu Quân không hiểu nổi: “Thật không?”
“Ngốc nghếch!” Lương Âm vỗ lên đầu của Trần Hiểu Quân một cái, “Để chứng minh tớ không trọng sắc khinh bạn, Quân Quân, nói thử xem nửa năm này cậu ở trường học thế nào?”
“Tớ sống rất đau khổ, bởi vì...” Trần Hiểu Quân chợt dừng lại, ban nãy còn tránh câu hỏi của Âm Âm về tên quỷ đáng ghét, bây giờ sao tự dưng lại nhắc đến cậu ta làm gì? Ôi …
“Sao vậy, Quân Quân?” Lương Âm không hiểu được dáng vẻ buồn rầu phiền não này của Quân Quân có ý gì.
“Âm Âm...” Trần Hiểu Quân cảm thấy ấm ức lắm, cô cũng không biết tại sao chuyện ở trường học lại trở nên tệ như thế này.
Lương Âm như một người chị, an ủi Quân Quân: “Có gì thì cứ nói với tớ, để trong lòng chi cho khó chịu?”
Trần Hiểu Quân đúng là cảm thấy rất khó chịu, nhịn nhục khó chịu, trốn tránh khó chịu, quá là khó chịu. Trần Hiểu Quân có thể chịu đựng đến thế cũng vì đang trong một môi trường xa lạ, cô không tìm được cách xả giận nào, cũng không có ai nghe cô giải thích, nghe cô nói thật lòng, nghe Lương Âm nói vậy, cô suýt nữa là khóc rồi, sau đó, cô kể lại từng chuyện xảy ra ở trường mới cho Lương Âm nghe, tiện thể mắng tên quỷ đáng ghét xuống tận mười tám đại ngục.
Lương Âm yên lặng nghe, tâm trạng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không để cho Quân Quân nhận thấy, miễn cưỡng an ủi cô: “Quân Quân, cậu dễ tức giận quá, người ta muốn nói thế nào thì để họ nói, thanh giả tự thanh, cậu không cần phải để tâm đến. Hiểu Quân … Mình nghĩ cậu đã hiểu lầm cậu ấy rồi.”
“Tớ hiểu lầm cậu ta?” Trần Hiểu Quân không phục, “Nếu như không phải cậu ta muốn trả thù trước kia tớ đối xử với cậu ta không tốt thì tại sao phải nói những điều dễ làm người ta hiểu lầm như thế trước mặt mọi người, làm tớ mất mặt chứ! Bây giờ, mọi người trong trường đều nghĩ rằng tớ bị cậu ta đá, còn nói tớ hẹp hòi, hung dữ, ghen tị với quỷ đáng ghét nên mới tỏ ra dữ dằn với cậu ta như vậy! Tớ có dữ dằn với cậu ta đâu? Đúng là tức chết tớ mà!” Trần Hiểu Quân hoàn toàn xem thái độ hung dữ của mình với Trình Hiểu Quân là điều bình thường.
Lương Âm cảm thấy Quân Quân như một con trâu đang nổi điên xông vào chiến đấu mà không chịu tỉnh táo lại, Hiểu Quân gặp Quân Quân thật đúng là đáng thương: “Cho dù Hiểu Quân cố ý làm vậy thì cũng không nhất thiết là cậu ấy muốn trả thù cậu.”
“Sao lại không phải, tớ thấy chắc chắn là vậy, trong trường đồn ầm lên mà cậu ta không chịu giải thích, cứ xuất hiện trước mặt tớ mãi!” Trần Hiểu Quân tiếp tục phản bác.
Lương Âm rất muốn nói thẳng suy nghĩ của mình ra, nhưng không biết điều đó có nên với Quân Quân hay không, đành phải khéo léo nói: “Vào năm cuối cấp, tớ đã biết Hiểu Quân muốn học y, với thành tích của Hiểu Quân, muốn thi vào Đại học Y học Trung Hoa không khó, nhưng sau này cậu ấy vẫn chọn trường của cậu, tớ đã từng khuyên, nhưng vẫn thất bại.”
Trần Hiểu Quân khó hiểu nhìn Lương Âm, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cô đang nói chứ?
“Quân Quân, tốt với Hiểu Quân hơn đi!” Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, “Đừng để sau này phải hối hận vì hành động của cậu đã làm người khác tổn thương nặng nề!”
“Cậu đang nói gì vậy? Âm Âm?!” Trần Hiểu Quân hoàn toàn không hiểu Âm Âm đang nói gì.
Lương Âm than thở: “Coi như tớ chưa từng nói đi.” Nếu cả đời tớ cũng không biết thì... Cô chợt dừng lại, “Thôi, không nói về quỷ đáng ghét của cậu nữa, đến KFC đi, tớ đói rồi!”
Trần Hiểu Quân hoàn toàn bị Lương Âm lôi kéo vào KFC, hai người làm một bữa no nê…
Chiều tối, Trần Hiểu Quân và Lương Âm đi chơi thỏa thích xong mới trở về. Trần Hiểu Quân về tới nhà, thấy ba Trần đang ngồi đợi trong nhà.
“Ba? Hôm nay tan ca sớm vậy sao?” Trần Hiểu Quân cởi giày ra, hỏi.
Ba Trần để tờ báo xuống: “Ba nghĩ con ở nhà nên về sớm một chút, đưa con đi ăn cơm.”
“Bây giờ cả con và Hiểu Quân đều ở nhà, ba đã nói dì dẫn con và Hiểu Quân cùng đi ăn cơm, coi như là sum họp vậy, dù gì trước kia họ cũng giúp đỡ con không ít,” Ba Trần còn chưa nói xong, nhìn thấy nét mặt hờn dỗi của Trần Hiểu Quân, dừng lại hỏi: “Sao thế?”
“Con không muốn đi đâu!” Trần Hiểu Quân đáp.
“Sao lại không đi?” Con bé này, lại không bình thường ở chỗ nào đây, “Từ khi con về cũng chưa qua gặp dì, dì xem con như con gái, con lại không hiểu chuyện như vậy.” Ba Trần đổi giọng nghiêm túc.
“Con...” Con chỉ muốn chờ quỷ đáng ghét đi mới sang thăm dì thôi, Trần Hiểu Quân không biết nên giải thích thế nào, vẫn nhất quyết không đi, “Con không đói bụng.”
“Quân Quân, con làm sao vậy, vừa về nhà đã trốn trong nhà, không chịu ra khỏi cửa, có phải lại gây họa ở ngoài không?” Ba Trần đã sớm thấy con gái kì lạ, hôm nay tiện thể hỏi luôn.
“Con không có … Chỉ là trời lạnh quá, con không muốn ra ngoài thôi.” Trần Hiểu Quân kiếm cớ.
Ba Trần không vui: “Hôm nay phải đi, mặc kệ trời có lạnh hay không, mang giày vào!”
“Ba...!” Trần Hiểu Quân làm nũng.
“Hôm nay có nói gì con cũng phải đi với ba, không đi thì cả kỳ nghỉ này đừng có ra khỏi cửa nữa, nghiêm túc ở nhà cho ba.” Ba Trần nghiêm khắc ra lệnh.
“Ba...” Trần Hiểu Quân làm sao có thể đấu lại ba Trần, dùng dằng không đi, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn theo ba Trần ra khỏi nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]