Chương trước
Chương sau
Edit: Sakuraky.

Beta: Phong Vũ

Quỷ đáng ghét? Trần Hiểu Quân từ trong lòng ba ba chui ra: “Quỷ đáng ghét thế nào rồi ạ?”

Ông Trần quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Vết thương của Hiểu Quân đã xử lý tốt, nhưng thuốc mê vẫn còn, nên chưa có tỉnh lại.”

Trần Hiểu Quân lúc này mới nhìn sang bên cạnh mình… một người khác đang nằm, quỷ đáng ghét: “ Ba ba, cậu ta… cậu ta không sao chứ ạ?” Cô nhớ là quỷ đáng ghét bị đánh thật sự rất thảm…

“Con nói có sao không?” Ba Trần mặt u ám, ông chạy tới bệnh viện lúc cảnh sát còn chưa đi, cảnh sát cũng đã cho ông biết chuyện đã xảy ra: “Lần này cũng nhờ có Hiểu Quân, con mới không có chuyện gì. Nếu như sau này con còn không biết trời cao đất rộng như vậy, lần sau người gặp chuyện không may nhất định sẽ là con!”

“Ba…” Trần Hiểu Quân xấu hổ cúi đầu, cô làm sao biết tan học lại xảy ra chuyện này…

“Thôi bỏ đi”, Tần Uyển Linh nói với ông Trần. “Anh cũng đừng trách Quân Quân, đâu ai muốn chuyện này xảy ra, quan trọng là… mọi người không có chuyện gì.”

Ba Trần rất thành khẩn chạy tới xin lỗi: “Vẫn là phiền cô chăm sóc con gái tôi, lần này lại để cho Hiểu Quân bị thương nằm viện, nếu có chuyện gì bất trắc, tôi cả đời cũng không trả hết ân tình của cô và Hiểu Quân.”

“Anh đừng làm nghiêm trọng như thế, Hiểu Quân mặc dù bị đánh nhiều nhưng không có thương tổn lớn, nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ không sao.” Tần Uyển Linh ngồi ở trước giường bênh của Trần Hiểu Quân nhìn con trai: “Em nghĩ Hiểu Quân cũng sẽ không để ý.”

“Dì…” Trần Hiểu Quân thấy dáng vẻ của dì, tự trách kêu lên một tiếng, quỷ đáng ghét là vì cứu mình nên mới bị đánh thành như vậy…

Trình Hiểu Quân mãi cho đến chiều ngày thứ hai mới tỉnh dậy, tỉnh lại chuyện đầu tiên cậu hỏi chính là: “Mẹ, Quân Quân đâu?”

Tần Uyển Linh đỡ con trai dựa vào đầu giường, bất đắc dĩ cười mắng: “Con trai ngốc!”

Trình Hiểu Quân không có để ý đến câu mẹ mắng, nhìn sang cái giường khác, kích động kêu lên: “Quân Quân!”

Tần Uyển Linh thở dài, Quân Quân mới vừa ngủ, xem ra là không ngủ được, mình cũng nên đi ra ngoài.

Trần Hiểu Quân mỏi mệt mở mắt, thấy quỷ đáng ghét ngồi ở trên giường: “Cậu tỉnh rồi?”

“Quân Quân, cậu không sao chứ?” Trình Hiểu Quân hỏi ngược lại.

Tỉnh táo một chút, Trần Hiểu Quân nhìn bộ dạng quỷ đáng ghét bỉu môi, liếc xéo cậu: “Quỷ đáng ghét, không phải cậu nên lo cho bản thân sao?”

Trình Hiểu Quân bị Quân Quân nói mới thấy cả người mình chỗ nào cũng đau nhức, nhưng vẫn cắn răng nói: “Tớ không sao, Quân Quân không sao là tốt rồi.”

Tớ không sao? Cậu thấy cậu ngốc không, bị thương cũng không phải là tôi. Nếu như là bình thường, Trần Hiểu Quân sẽ lấy đồ đập quỷ đáng ghét hoặc tự mình ra trận đánh quỷ đáng ghét. Lần này coi như xong, cậu ta ngu ngốc như thế cũng không phải lần đầu mà là lần thứ 2 rồi. Hơn nữa, Trần Hiểu Quân cũng không ác đến mức người ta vì mình bị thương mà cô còn muốn đối với ân nhân của mình vừa đánh vừa mắng. Cho nên chẳng qua dùng ánh mắt liếc qua những chỗ bị thương trên khắp mình cậu ta.

Trình Hiểu Quân bắt lấy ánh mắt của Hiểu Quân, đầu tiên là nghi ngờ vì sao Quân Quân nhìn mình không nói lời nào, sau đó dọc theo tầm mắt của Quân Quân hướng lên người mình mới hiểu tại sao trong mắt cô ấy hiện lên tia lửa. Cậu lập tức cúi đầu không nói thêm gì nữa, Quân Quân nhất định cho rằng mình bị đánh một trận, quá vô dụng!

Chuyện lần này, người bị hại Trần Hiểu Quân không bị đả thương gì, có thể nói căn bản không bị thương, bác sĩ sau khi khám chỉ nói cô là do ăn uống không đều cùng với hoảng sợ mà sinh ra đau bao tử, kèm theo đó là lần đầu tiên đến kỳ con gái nên cơ thể mới khó chịu, không cần nằm viện. Cho nên ba Trần để cho Trần Hiểu Quân ở bệnh viện nghỉ ngơi một ngày rồi xuất viện. Về phần Trình Hiểu Quân chỉ có thể một mình ở lại trong bệnh viện dưỡng thương.

Ngày thứ 3, Trần Hiểu Quân đến trường, rất có khả năng tất cả mọi người đều biết chuyện Trình Hiểu Quân anh hùng cứu mỹ nhân. Lương Âm kia nghe được tin đồn anh hùng cứu mỹ nhân suýt chút nữa tức giận đến mức lật cả bàn.

Anh hùng cứu mỹ nhân? Thật buồn cười! Cứu được mình vào bệnh viện còn có thể coi là anh hùng? Còn nói gì quỷ đáng ghét cái khó ló cái khôn báo cảnh sát, còn một mình đối phó 2 tên lưu manh, rốt cuộc cũng bắt được một tên giao cho cảnh sát? Thật đúng là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thường gặp, nhưng mà sự thật thì lại kém quá xa: “Âm Âm, cậu có tin lời bọn họ không?” Trần Hiểu Quân đè nén cơn tức, ngồi đối diện Lương Âm.

“Tại sao không tin? Hiểu Quân đúng là cứu cậu.” Lương Âm cắn một miếng bắp, “Không phải nói với mình là Hiểu Quân cứu cậu đó sao? ”

“Nhưng mà diễn biến không có giống bọn họ nói, quỷ đáng ghét kia ngu ngốc, ngu ngốc, đầu óc bị hỏng mới có thể không để ý thương tích, lôi kéo hai tên lưu manh chờ cảnh sát đến.” Trần Hiểu Quân uống một ngụm đồ uống, kể tình huống thật cho Lương Âm.

Âm Âm gật đầu, cắn một miếng bắp “Quân Quân?”

“Gì?” Trần Hiểu Quân vẫn còn chìm trong bất bình.

Lương Âm để trái bắp xuống, nhìn Quân Quân nói: “Quân Quân, cậu nói đi, cứu được cậu từ trong tay kẻ bắt cóc có anh hùng hay không?”

“Có lẽ vậy.”

Gật đầu: “Quân Quân, người cầm chân kẻ bắt cóc giao cho cảnh sát có tính là anh hùng hay không?”

“Dĩ nhiên là thế.”

Lại gật đầu, “Vậy Quân Quân, không màng đến an toàn tính mạng của mình cũng phải ngăn người xấu chờ cảnh sát tới có phải anh hùng hay không?

“Vậy cũng phải hỏi… ” Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lương Âm “Âm Âm, cậu có ý gì vậy?”

“Không giống với ý cậu ___ Hiểu Quân là anh hùng hả?” Lương Âm cố ý kéo dài giọng, hỏi ngược lại.

“Mình không có ý này, ” Trần Hiểu Quân biết mình vừa mắc mưu của Âm Âm. “Mình cũng không phải nói Quỷ đáng ghét. ”

Lương Âm gặm xong trái bắp: “Sự thật đúng như chúng ta vừa mới nói, cũng là Hiểu Quân làm vì cậu.”

“Như vậy không tính!” Trần Hiểu Quân cảm thấy đuối lý, nói không lại Âm Âm liền muốn ăn quịt, nếu quỷ đáng ghét vô dụng như vậy cũng coi là anh hùng, vậy không phải người người đều là anh hùng rồi? Mình giúp nhiều người như vậy phải chăng đã sớm vào hàng ngũ anh hùng?

“Tuỳ cậu nghĩ thế nào!” Lương Âm ném trái bắp đã gặm xong vào thùng rác. “Tan học mình muốn đi thăm Hiểu Quân, cậu đi cùng mình.”

Trần Hiểu Quân không phục: “Tại sao muốn mình đi thăm quỷ đáng ghét hả, không đi!”

“Dựa vào cậu ta cứu cậu mà bị thương phải nhập viện.” Lương Âm xoay người, trịnh trọng nói với Quân Quân.

“Mình không nhờ cậu ta cứu, là bản thân cậu ta đần còn để cho 2 người kia đánh… ” Trần Hiểu Quân càng nói giọng càng nhỏ. Cô nhìn sắc mặt dần dần trầm xuống của Lương Âm nhớ tới buổi trưa ba ba cũng tức giận lệnh cho mình hết giờ học phải đi thăm quỷ đáng ghét.

“Cậu không đi thì thôi, mình đi một mình vậy.” Nói xong cũng không đợi Trần Hiểu Quân uống xong đồ uống, một mình đi trước.

Tan học, Trần Hiểu Quân vẫn là cùng Lương Âm đến bệnh viện.

“Hiểu Quân?” Lương Âm thò đầu qua cánh cửa, khẽ gọi.

Trình Hiểu Quân để sách xuống, thấy Xà Âm cùng Quân Quân phía sau, mà Quân Quân giống như tâm tình không tốt, cậu cũng không mở miệng gọi Trần Hiểu Quân: “Lương Âm, sao cậu lại đến đây?”

“Mình đến gặp đại anh hùng của trường chúng ta một chút.” Lương Âm tháo cặp xuống, lấy ra vài quyển vở ghi chép đưa cho Trình Hiểu Quân: “đây là tất cả bài vở hôm nay, cho cậu!”

“Cảm ơn cậu, Lương Âm. Mình vốn đang tính lúc nào đi học lại sẽ chép bù đây.” Trình Hiểu Quân không ngờ Lương Âm sẽ đem vở đến bệnh viện, trong lòng không khỏi vui vẻ, như vậy ở trong này cũng sẽ không nhàm chán.

“Đúng rồi, một mình cậu ở đây sao?” Cả phòng  bệnh chỉ có 1 người là Hiểu Quân, Lương Âm không khỏi cảm thấy kì quái.

Trình Hiểu Quân vừa lật vở xem, vừa đáp: “Mình đã ổn định nên mẹ mình đi đến những phòng bệnh khác rồi.”

“À~ ” Lương Âm gật đầu cô biết mẹ Hiểu Quân làm hộ lý ở bệnh viện này nên cũng không có hỏi vấn đề này thêm nữa. “Vết thương của cậu bao lâu nữa thì có thể ra viện?”

“Bác sĩ nói khoảng nửa tháng nữa. ” Trình Hiểu Quân không ngẩng đầu nói.

Lương Âm cau mày “Còn lâu như vậy hả?”

“Ừ ” Trình Hiểu Quân đã cơ bản xem xong vở tập. “Vốn không cần lâu như vậy nhưng bác sĩ bảo cần theo dõi một thời gian.”

“Vậy việc học của cậu làm thế nào?” Nửa tháng kia là bỏ bao nhiêu kiến thức?

Trình Hiểu Quân lật lật quyển vở trong tay: “Không phải còn có vở của cậu sao? Không đến trường thì học bổ túc chắc là không vấn đề gì.”

Lương Âm gật đầu: “Vậy cũng được, mình mỗi ngày nhớ đem vở là được…” Lương Âm nói được một nửa mới nhớ mình còn phải đi đến trường luyện thi chẳng biết mỗi ngày có thể tới hay không, liền nói với Trần Hiểu Quân: “Quân Quân sao cậu ngồi xa vậy? Thời gian này nếu mình không rảnh sang đây thăm Hiểu Quân thì cậu đem vở của mình cho cậu ấy nhé.”

“Mình không… ” Trần Hiểu Quân lập tức đổi lời nói “Mình cũng rất bận, không có thời gian.”

Lương Âm trợn mắt: “Cậu bận nhiều việc? Bận rộn còn có thời gian ở chỗ này ăn táo?”

Trần Hiểu Quân nhìn quả táo bị mình gặm một nửa, nói dối: “Mình là thử xem quả táo này có ăn được hay không thôi, ăn được, Quỷ đáng ghét cậu cũng ăn 1 quả đi.” Hướng Trình Hiểu Quân ném tới một quả táo.

Trình Hiểu Quân vốn là lo lắng Trần Hiểu Quân tâm tình không tốt đột nhiên nổi giận nên vẫn không có chủ động nói chuyện cùng Trần Hiểu Quân, sợ cô không muốn nói chuyện với mình, chọc cô tâm tình không tốt, Trần Hiểu Quân đột nhiên ném quả táo sang, phản xạ có điều kiện sẽ là đón lấy quả táo, hoàn toàn đã quên mình là một bệnh nhân. Kết quả táo còn chưa chụp được, thì tay đã đau điếng. Trình Hiểu Quân đau đến mức kêu lên một tiếng, trên đầu lập tức đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu làm sao vậy Hiểu Quân?” Lương Âm phản ứng nhanh, nhìn động tác cứng ngắc của Trần Hiểu Quân.

Kẻ ném quả táo  – Trần Hiểu Quân đứng trố mắt nhìn quỷ đáng ghét đứng giữa không trung không động đậy, quả táo trên tay cuối cùng lăn xuống đất. Cô nhìn thấy Lương Âm muốn đi qua kéo tay của quỷ đáng ghét xuống nhưng cậu ta đau đến mức môi cũng tím bầm…

“Cậu… ”, Trần Hiểu Quân muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, sửng sốt một hồi lâu, đem tất cả hóa thành 1 câu: “Cậu, thật vô dụng!”  Rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ chốc lát sau, Tần Uyển Linh đi vào phòng bệnh, cố định lại tay của Trình Hiểu Quân như trước.

“Dì, con thật xin lỗi.” Lương Âm nhìn về phía Tần Uyển Linh thấp giọng xin lỗi. Nếu như mình không gọi Quân Quan đi cùng nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

“Âm Âm, cháu tới thăm Hiểu Quân, dì vui còn không kịp sao lại phải trách cháu chứ, hơn nữa dì biết cũng không phải lỗi của cháu.” Tần Uyển Linh cũng rất thích Lương Âm biết điều, hiểu chuyện này.

Lương Âm cúi đầu lí nhí nói: “Có thời gian cháu sẽ đến thăm bù cho Hiểu Quân.”

“Ừ.” Tần Uyển Linh cầm một quả táo lớn cho Lương Âm, cười nói. “Cháu tới thăm Hiểu Quân, lo cho nó, dì cũng thấy nhẹ lòng một chút.”

“Mẹ! Quân Quân đâu?” Hiểu Quân nằm trên giường bệnh, hỏi.

Tần Uyển Linh giúp Hiểu Quân đắp kín chăn: “Quân Quân vừa về nhà rồi.”

“Vậy sao… ” Trình Hiểu Quân nằm yên, không nói gì nữa.

Sau đó, mỗi lần Trần Hiểu Quân đến bệnh viện nếu không phải đi theo ba Trần thì sẽ là Lương Âm. Còn chủ nhật thì cùng Tần Uyển Linh đến bệnh viện. Dường như là mỗi ngày đều ra vào bệnh viện, thế nhưng cơ bản là không nói tiếng nào, cũng không có sỉ nhục, chỉ là biết điều ngồi im lặng bên cạnh.

[Nhật kí] Mình bảo vệ cậu!

Hôm nay mình xuất viện, ở bệnh viện cả nửa tháng thật không quen. Lúc nhỏ thường tới bệnh viện hoặc nằm viện cũng không thấy nhàm chán, mỗi ngày đều có người đến thăm chu đáo, Quân Quân mỗi ngày cũng ghé qua để mình cảm thấy bệnh viện cũng không quá nhàm chán.

Mặc dù Quân Quân mỗi ngày đều đến nhưng cô ấy không nói chuyện với mình. Mình cũng chẳng biết vì sao Quân Quân lại giận mình, chẳng lẽ bởi vì mình nằm viện? Có thể, vì Quân Quân khong thích phiền toái, cô ấy nhất định là không muốn đến bệnh viện nên mới tức giận: vì giận nên không muốn nói chuyện với mình… Hay là bởi vì mình bị thương? Quân Quân lúc chưa xuất viện đã có lần nhìn chằm chằm lên người mình.

Ngày đó hai người kia ăn hiếp Quân Quân, mình cho là mình báo cảnh sát bọn họ sẽ thả Quân Quân, không ngờ bọn họ lại không tin lời mình, muốn đem Quân Quân đi.

Không được! Mìnhkhông thể để bọn họ mang cô ấy đi. Mình ở siêu thị giúp Quân Quân mua sữa tươi vẫn chú ý đến cô ấy. Mình thấy có người nhích tới gần Quân Quân còn tưởng là người đi đường nhưng hai người kia giống như muốn kéo Quân Quân đi, bọn họ nhất định không phải người tốt. Quân Quân hôm nay mặc đồ xinh đẹp như vậy, bọn họ khẳng định là muốn trêu chọc cô ấy.

Mình không kịp chờ sữa nóng đã bỏ chạy đến chỗ điện thoại công cộng của siêu thị, theo lời mẹ dặn gặp người xấu thì phải báo cảnh sát. Mình lúc ấy quá lo cho Quân Quân nên quên mất ngoại trừ báo cảnh sát, mẹ còn dặn phải tìm thêm người hỗ trợ. Mình gác máy liền chạy về phía Quân Quân. Mình nghe được tiếng Quân Quân kêu cứu, Quân Quân bảo mình cứu cô ấy. Yên tâm Quân Quân, cho dù như thế nào mình cũng sẽ cứu cậu ra. Lần trước để Quân Quân bị thương, lần này mình nhất định phải bảo vệ cậu, không để cậu bị thương.

Mình chạy đến ngăn cản hai người kia, không để bọn họ đem Quân Quân đi. Nhưng bọn họ, một người túm lấy Quân Quân, một người muốn doạ đuổi mình đi. Mình không đi, muốn đi thì phải đi cùng Quân Quân.

Một người trong bọn họ đánh mình đau muốn xỉu, vứt mình xuống đất, mình đau đến mức một chút sức lực đứng lên cũng không có. Mình mơ hồ nhìn thấy người đánh mình đi về phía Quân Quân, không được, không thể để bọn họ mang cô ấy đi. Mình chạy đến ôm chân người đánh mình, nhất quyết không để bọn họ mang cô ấy đi.

Bị đá thật sự rất đau, nhưng quyết không thể buông tay nếu không Quân Quân sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải đợi đến khi cảnh sát đem mấy tên khốn nạn ức hiếp Quân Quân này đi.

Mình không biết cảnh sát làm thế nào bắt được đám bại hoại kia, mình chỉ nhìn thấy cảnh sát xuống xe, và Quân Quân thì đứng ở bên cạnh, sau đó thì bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Quân Quân đang ở bên cạnh mình, hơn nữa cô ấy không có chuyện gì. Mặc dù mình không hiểu tại sao mẹ và bác Trần tại sao vẫn lấy chuyện “Quân Quân đã trưởng thành” để dạy bảo Quân Quân về chuyện lần này, bất quá không cần gấp gáp, chỉ cần cô ấy không bị thương không bị bọn họ ức hiệp, mình có đau thêm chút cũng chẳng sao.

Khi nằm viện, mỗi ngày Quân Quân đều đến thăm, dù không có nói năng gì mình vẫn cảm thấy rất vui, chỉ cần có thể thấy cô ấy là mình vui rồi. Quân Quân ở trong lòng cậu có lẻ mình vẫn giống như cậu nói vậy rất vô dụng, nhưng Quân Quân, cậu ngày đó gọi mình cứu cậu, mình đã cứu cậu thật, chứng tỏ mình vẫn có năng lực bảo vệ cậu. Cho nên Quân Quân mình bảo đảm, sau này bất luận như thé nào, mình sẽ ở bên cạnh cậu, một mực bảo vệ cậu…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.