4
Tiêu Ly sắp xếp hành lý cho Hướng Đình Đình, sách và quần áo đều đã được xếp gọn gàng trong cái va li rất to.
Hướng Đình Đình đi đến, từ phía sau ôm chặt lấy Tiêu Ly, dựa đầu vào lưng anh.
- Hay là, hay là em không đi nữa, em ở lại đây, cưới anh và sinh con luôn.
Tiêu Ly vẫn thu xếp hành lý cho cô, nói:
- Ngày mai đã phải đi rồi, còn nói những câu nói ngốc nghếch như thế này.
Hướng Đình Đình vòng đến trước mặt anh, cúi đầu, hôn vào môi Tiêu Ly, hồi lâu mới nói:
- Sao anh không bao giờ cố giữ em ở lại, thực ra, nếu như anh giữ em ở lại, em sẽ xem xét.
Tiêu Ly khẽ thở dài, giơ tay ra vuốt mái tóc dài mượt mà của cô:
- Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, tính cách em, lẽ nào anh còn không hiểu sao? Anh không níu giữ em lại, là bởi vì anh không muốn sau này em phải hối hận.
- Vậy thì, hay là anh đi cùng em nhé?
Tiêu Ly lắc đầu:
- Việc này sau này bàn sau nhé! Tóm lại, anh toàn tâm toàn sức ủng hộ em theo đuổi lý tưởng của mình, em cũng không cần phải lo lắng cho anh, anh tự biết chăm sóc bản thân. Có kỳ nghỉ, có cơ hội, anh sẽ đến thăm em.
Hướng Đình Đình lặng lẽ cúi đầu, khóc thút thít.
Tiêu Ly vô cùng kinh ngạc, vội vàng nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô:
- Em sao vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nu-hon-doi-lay-mot-doi-chong/2124038/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.