Sở dĩ Kim Sân muốn hỏi Hồ Thừa Khiếu chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm chủ yếu là vì những vết sẹo chằng chịt trên tay con gái. Từ đứa cháu ngoại Hồ Đào, anh được biết từ lúc cha mẹ nó còn trẻ đã thường xảy ra chuyện như vậy, anh muốn biết rốt cuộc là tại sao.
Bà cụ Hồ đã hơi buồn ngủ bèn ôm cánh tay ba mình để ngủ, tạo cho Kim Sân cơ hội để hỏi.
Ánh mắt ông cụ Hồ hơi hoang mang, hỏi: “Ba, phòng thí nghiệm gì ạ?”
Kim Sân đưa tay vuốt mái tóc bạc của con gái. “Hồ Đào nói lúc còn trẻ, hai đứa con thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm.”
Ông cụ cố gắng suy nghĩ, mặt có vẻ bối rối, trả lời: “Con không có ký ức về chuyện này. Ba, bây giờ ba còn có thể xem được tài liệu ghi chép về cuộc đời con người không?”
Đương nhiên là được. Kim Sân đã xem rồi, trong nơi lưu trữ ký ức của con người, cuộc đời của hai đứa con anh vô cùng bình thường, không có sóng gió gì, rõ ràng là ghi chép trong đó đã bị một ai đó rành rõi về nơi này cố tình che giấu.
Trước đó, Kim Sân nghĩ là Hồ Thừa Khiếu đã tìm được quy luật của phép tắc nên né tránh được.
Anh nhìn con rể mình, lúc này mới phát hiện Hồ Thừa Khiếu cũng bị năng lực kỳ lạ kia xóa đi không ít ký ức.
Nếu Hồ Thừa Khiếu đã không nhớ được thì Kim Sân cũng không miễn cưỡng, tự anh sẽ nghĩ cách điều tra. Anh nhớ đến một chuyện khác.
“Vậy bây giờ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/211807/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.