Kim Sân đi một đoạn đường khá dài, từ nhà con gái đến nhà trẻ. Con gái anh luôn ăn mặc thật dày, cứ cắm đầu mà đi, thỉnh thoảng bị té ngã thì cũng sẽ từ từ bò dậy đi tiếp.
Sau đó anh nhìn thấy con gái dừng lại, một mình đứng bên đường ngắm nhìn hàng cây hai bên, nhìn những chùm trái cây trên cao. Con gái đưa tay lên, hái vài trái đo đỏ, cắn một miếng, chua đến nỗi nhăn mặt lại, lẩm bẩm: “Chua quá, phải cho ba ăn thử mới được.”
Kim Sân thấy lòng vô cùng xót xa. Con gái anh từ nhỏ đã thế, gặp được thứ gì ngon hay không ngon đều cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhất định phải để dành cho ba nếm thử.
Lúc đó, bà cụ Hồ đã bỏ những quả màu đỏ kia vào trong túi áo, còn đưa tay vỗ vỗ, xác định trái cây đều yên ổn nằm trong đó thì mới bắt đầu đi tiếp. Dọc đường đi có không ít người nhìn bà nhưng không ai hiểu bà, không ai an ủi bà, không ai nói với bà là ba sẽ quay lại.
Anh cứ thế đi theo con gái.
Sau đó, con gái anh không đến nhà trẻ mà về nhà, đi về phía tòa lâu đài. Thiết bị nhận diện trên cổng vẫn nhận ra chủ nhân nên từ từ mở cổng ra. Bà cụ Hồ vui vẻ đi vào trong, giống như vừa tan học về khi còn nhỏ, đặt chiếc cặp lên sô pha, sau đó nhìn lên lầu, từng bước từng bước mò lên đó. Từ dưới lên lầu có tất cả ba mươi bậc thang, giữa đường bà nghỉ lấy sức hai lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/211805/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.