Chó ba đầu ngồi bên cạnh, ba đôi mắt yên lặng nhìn hai bà lão.
Bà lão bác sĩ cố nén áp lực tâm lý, nói với bạn mình: “Vậy chúng ta tìm bằng cách nào đây? Cần cho nó ngửi thứ gì không?” Chó bình thường tìm đồ đều như vậy, con chó này nhìn chắc cũng không khác mấy.
Bà cụ Hồ không biết, vì thế đỏ mặt. “Nó giúp ông nội lớn của mình tìm được người nên chắc là nó biết.”
Bà lão bác sĩ: “Ông nội lớn?”
Bà cụ Hồ giải thích: “Anh trai của ông nội thì gọi là ông nội lớn.” Bà cúi đầu, ủ rũ nói: “Ông nội lớn hơi dữ, mình sợ ông ấy nên không dám hỏi rốt cuộc tìm người như thế nào.”
Trước kia, chắc chắn bà lão bác sĩ sẽ cảm thấy ký ức của bà cụ Hồ rối loạn. Ở độ tuổi này của Chúc Chúc, ba còn sống đã là kỳ tích, nhưng bây giờ bà không cảm thấy thế nữa vì nhà họ nuôi con chó ba đầu cơ mà.
Lòng có một nghi vấn, bà cảm thấy nếu không hỏi thì chắc chắn vào quan tài vẫn còn băn khoăn. Thế là bà ngồi xuống cạnh bà cụ Hồ, hỏi: “Chúc Chúc, mình hỏi một chuyện, mình đảm bảo sẽ không nói với người khác.”
Bà cụ Hồ đáp: “Bạn hỏi đi.”
“Ba của em thật sự là cái người trẻ trẻ đến đón em à?” Ngày nào Chúc Chúc cũng gọi ba nhưng không ai thật sự cảm thấy đó là ba của bà. Nghĩ đến đây, bà lão bác sĩ ngẩn ra. Nếu là thật thì cũng không cần bà giữ bí mật, vì mỗi ngày Chúc Chúc đều gọi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/1198242/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.