Bà cụ Hồ rất thích bà lão bác sĩ nên nghe bà ấy nói thế là tin ngay. Bà thở phào một hơi, nói: “Vậy thì em yên tâm rồi.”
Bà nhoài đến sát bên tai bà lão bác sĩ, thì thầm: “Tối qua em còn nằm mơ thấy cô giáo đánh vào tay mình đấy.”
Bà lão bác sĩ trợn tròn mắt, nhìn bà cụ Hồ với vẻ “nằm mơ kiểu gì vậy”: “Không đâu, cô sẽ không đánh em đâu mà.”
Bà hơi tò mò: “Trước kia có thầy cô nảo từng khẽ tay em chưa?”
Bà cụ Hồ ngẫm nghĩ rồi cười hì hì, vui vẻ trả lời: “Chưa. Em luôn là đứa trẻ ngoan mà, cho nên các cô chỉ khen em thôi chưa chưa bao giờ đánh em.”
Bà lão bác sĩ: “…Mình cũng cảm thấy không thầy cô nào có thể nhẫn tâm được.” Bà đã xem ảnh của bà cụ Hồ lúc nhỏ, ngoại hình xinh xắn, cộng thêm miệng rất ngọt ngào, dù gia cảnh em Chúc Chúc có nghèo khó thì chắc các thầy cô vẫn rất yêu thích, huống chi em ấy lại có một người cha vô cùng yêu chiều con gái mình.
Ông cụ Hồ cứ thế ngồi bên cạnh nhìn vợ mình và bà lão bác sĩ châu đầu ghé tai thì thầm không ngớt.
Ông cụ Hồ: “…” Đợi thêm vậy. Đúng là con gái tuổi này thường thích chơi với con gái hơn con trai.
Ăn cơm trưa xong, bà cụ Hồ quay đầu qua nói với ông: “Anh Thừa Khiếu, em và Tùng Tùng đi cho gà con ăn, anh có muốn đi cùng với tụi em không?”
Ông gật đầu: “Anh cũng đi nữa.” Sao cứ cảm thấy mình là “hàng tặng kèm”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/1198222/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.