Người già hay thức dậy sớm. Bà cụ Hồ cũng vậy, mới sáng sớm đã tỉnh giấc.
Bà lồm cồm bò dậy, mở cửa phòng chứa quần áo ra, chậm rãi mặc đồ giữ ấm, sau đó mặc chiếc váu màu đỏ sẫm, tiếp theo là chiếc áo choàng màu kem. Bà ngắm nghía chiếc váy màu đỏ xinh đẹp bên trong, cuối cùng vẫn cài nút áo khoác lại. Lúc cài áo, bà cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện chiếc váy xếp ly đỏ bị lòi ra ngoài một chút. Trong nhà đã có gương, bà ngắm nghía chiếc váy của mình trong gương rồi lại nhìn mái tóc của mình. Đẹp quá!
Bà mang giày vào, chậm rãi đi ra ngoài. “Ba ơi ba, con có thể không đội mũ không?”
Mỗi ngày bà đều đội mũ đi học, cái mũ bằng lông nhung ấy. Gần đây đã có mặt trời, không còn lạnh như trước, bà không muốn che mất mái tóc đẹp của mình.
Kim Sân từ trong phòng đi ra bèn nhìn thấy con gái ôm đầu tóc rối bù, hỏi anh xem có thể không đội mũ được không.
Kim Sân nói: “Ở trong trường thì có thể không đội nhưng trên đường đi học thì phải đội, được không?” Trong trường không lạnh, bên ngoài có gió, Kim Sân sợ con bị cảm.
Bà cụ Hồ nghe nói ở trường không cần đội mũ bèn lập tức gật đầu: “Dạ.”
Bà cầm cây lược. “Ba ơi, hôm nay phải chải tóc thật đẹp nhé.”
Khi già đi, tay chân bà không còn linh hoạt như trước nữa, tóc bà lại xoăn xoăn phồng phồng nên tự bà khó chải được, gần như phải nhờ Kim Sân và ông cụ Hồ thay nhau chải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/1198217/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.