Trời âm u nặng nề, mây đen giăng kín. Trên cành cây khô cách đó không xa có một con quạ đang cất tiếng kêu quang quác, sau đó từ tốn cất cánh bay đi.
Tiếng kêu thê lương của con quạ đã kéo bà cụ Hồ ra khỏi hồi ức. Bà lùi ra sau một bước, rúc bên cạnh ông cụ Hồ, đưa tay ôm lấy cánh tay ông, nói khẽ: “Anh Thừa Khiếu, em hơi sợ.”
Ông cụ Hồ xoa đầu bà, sau đó choàng tay ôm lấy vai bà, giọng trầm ấm. “Có anh đây.”
Nghe anh Thừa Khiếu nói thế, dường như bà không còn sợ hãi nữa, nhìn mấy người bạn đi đằng trước. “Anh Thừa Khiếu, chúng ta phải theo kịp họ.”
Trong không khí còn loáng thoáng ngửi thấy mùi tiền vàng. Trong thành phố từ lâu đã cấm không được đốt tiền vàng nơi công cộng, có lẽ là có người lén đến đây đốt tiền.
Bà lão bác sĩ quay đầu lại thấy bà cụ Hồ đang đuổi theo mình bèn lên tiếng. “Chậm lại đi, đừng vội. Bọn mình đã đến rồi, ở ngay đây đợi các bạn.”
Bà cụ Hồ nghe thấy nhưng vẫn cố bước nhanh. Ông cụ Hồ sợ bà té ngã nên mấy bước cuối cùng, ông bế hẳn bà lên. Mấy người họ cứ thế đứng trên bậc thang đá, đối diện là tấm bia đá, trên bia khắc dòng chữ “con gái Lý Tư”, bức ảnh đã phai màu, nhìn không rõ dung mạo nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô gái đang cười.
Bà cụ Hồ bắt chước bà lão bác sĩ, đặt hoa xuống bên cạnh.
Bà quay đầu lại, thấy ông lão cảnh sát đang nhìn vào bức ảnh, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/1198210/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.