Bà cụ Hồ bị bịt hai tai, mắt nhắm nghiền, không biết đã xảy ra chuyện gì nên hỏi nhỏ:
“Anh Thừa Khiếu, còn bao lâu nữa vậy? Có phải hai người đánh nhau rồi không?”
“Đừng có đánh nha. Chúng ta đánh không lại hắn.”
Người đàn ông trẻ nghe thấy câu này thì không nhịn được cười, bảo: “Tôi đánh không lại bà thì có.” Lúc đó khi anh ta đến nơi, ông cụ Hồ đã bị năng lượng cực lớn của chiếc máy làm ngất đi.
Ông cụ Hồ không quan tâm đến những lời của anh ta. Ông đã xem xong đoạn video nên thả tay ra, dịu dàng nói với bà: “Không có đánh nhau.”
Ông cụ Hồ nắm tay vợ mình đi ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Cha tôi sẽ đến tìm anh. Nếu muốn dùng chuyện cứu bọn tôi để đổi lấy sự giúp đỡ của ông ấy thì nhớ chuẩn bị thuốc trị thương trước.”
Người kia nghe thế thì ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý nên nhếch môi cười. Anh ta không sợ.
Bên ngoài phòng họp, các ông bà lão còn đang xem tướng. Ông cụ Hồ dẫn vợ mình ra, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu mà để lạc mất hai người thì sẽ to chuyện đây.
“Chúng ta về trường đi.” Các ông bà kia sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên vội vàng nói.
Bà cụ Hồ gật đầu, kéo tay anh Thừa Khiếu, sốt ruột nói: “Đi thôi đi thôi, về trường thôi.”
Bà vẫn còn nỗi ám ảnh nên hơi sợ người kia.
Buổi chiều khi Kim Sân đến đón con gái, bà cụ Hồ ôm chầm lấy anh, vội vàng nói: “Ba ơi ba, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nhoc-gia-nha-tu-than/1198203/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.