“Địch Nhã, hoan nghênh về nhà”
Thừa dịp thở dốc giữa đợt hôn sâu, Tần Vũ mở mắt ra, trong đó ngưng tụ ôn nhu cùng tiếu ý, cong lên một đôi mắt đào hoa. “Tiểu Vũ, có nhớ anh không?”
Cho dù đã hôn đến có chút thở hổn hển, Địch Nhã vẫn lưu luyến rời đi đôi môi của Tần Vũ, dán sát bên đôi môi y nhẹ giọng nỉ non. Nhưng cũng không đợi câu trả lời của Tần Vũ thì đầu lưỡi của hắn đã lại tiến vào khoang miệng y, dây dưa một cái ấm áp mềm mại khác. Tần Vũ ôm lấy cổ Địch Nhã, há miệng lớn hơn một chút để cho đầu lưỡi của hắn có thể triền hôn càng sâu. Trong óc mơ màng thầm tưởng Địch Nhã hỏi vấn đề thực ngu xuẩn, sao y có thể không nhớ cơ chứ? Địch Nhã hàm duyệt đôi môi của Tần Vũ lại giúp y cởi bỏ tây trang, tháo ra cravat, đem áo sơ mi rút ra khỏi quần tây, từng cái từng cái cúc áo bị giải khai thẳng đến khi lồng ngực gầy yếu trắng nõn đã hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài. Hắn cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi đỏ mộng bị hôn tới sưng đỏ kia. Từ khóe môi của y hôn một đường xuống cằm, ở đường cong nơi hầu kết dùng răng nanh cắn nhẹ một cái. Tần Vũ lẩm bẩm nuốt một ngụm nước miếng, Địch Nhã lại nghĩ đem y cắn liền nhanh chóng vươn đầu lưỡi liếm liếm rồi lại dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ sau đó mới hôn tiếp xuống dưới. “…… Địch…… Nhã……”
Tần Vũ đứt quãng kêu ra một tiếng, khi Địch Nhã cắn y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nguoi-tinh-phuc-sinh-hoat/1303645/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.