Chương trước
Chương sau
Ngay khi ta đang chìm đắm trong mộng đẹp, bên tai lại không ngừng truyền đến những thanh âm ong ong phiền phức, ta bực bội trở mình một cái, kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.
Nhưng âm thanh ong ong này tựa như cố ý cùng ta đối nghịch, trong chốc lát, nó lại vang lên bên tai ta, âm lượng thậm chí so với lúc trước còn lớn hơn. Ta bất mãn, mặt nhăn mày nhó, cố gắng nhắm chặt hai mắt, bắt buộc chính mình tiếp tục ngủ.
“#¥##%@#@#$$$$$$$$%*&&. . . . . .”
Lại trở mình một cái, ta đem gối che toàn bộ đầu.
“@@%[email protected]@@$$&&&$$$$#@. . . . . .”
Ngọn lửa trong lòng tích tụ càng lớn, ầm ĩ như vậy, cho dù là Trư Bát Giới tái thế cũng không thể ngủ được.
Ta xốc chăn lên, bật dậy, ánh mắt còn không có mở liền bốc hỏa kêu to: “Mẹ kiếp! Lão tử đang ngủ, các ngươi im lặng im lặng một chút không được sao? Ngươi cái XXXOOO. . . . . .”
Một tiếng rống này, quả nhiên phi thường hữu hiệu, âm thanh bên tai trong nháy mắt liền im lặng.
Ta vừa lòng gật gật đầu, cũng không thèm mở mắt, ôm lấy chăn mềm mại ấm áp, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Nhưng đang ngủ, ta lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, theo lý thuyết, ký túc xá ta ở chỉ có một người, sao có thể có người không biết lịch sự tự tiện tiến vào, hơn nữa còn không hề cố kỵ lớn tiếng huyên náo?
Nghĩ xong, ta liền nhớ ra chính mình hình như đã rời khỏi nước Anh . . . . .
Đầu óc còn chưa thực rõ ràng cuối cùng cũng chậm rãi thanh tỉnh, ta hiện tại, bị người nào đó bắt cóc, hơn nữa dường như còn bị hắn thành công ăn. . . . . .
“. . . . . .”
Ta phẫn nộ mở to mắt, đứng thẳng dậy, vừa lúc cùng người ngồi ở bên giường mắt to nhìn mắt nhỏ.
Người này nhìn rất giống vị bác sĩ lần trước, hiện tại trong tay hắn chính là ống nghe bệnh, bên cạnh là một hòm thuốc, xem ra hắn thật sự là bác sĩ.
“@#$%$$. . . . . .”
Thấy ta mê man nhìn hắn, hắn nhún nhún vai, thay đổi tiếng Anh nói một lần nữa.
“Mỹ nhân ngủ cuối cùng cũng tỉnh dậy? Nếu không tỉnh tôi chắc chắn sẽ bị cơn tức giận của người nào đó nướng mất thôi.”
Hắn nhìn ta liếc mắt về phía sau một cái, rồi mới trêu tức nói: “Thật là, cũng không phải lỗi của ta, vì cái gì ta lại chịu đựng sự tức giận của ngươi? Ta cũng không phải nơi trút giận a. . . . . .”
Thực rõ ràng, những lời này là không phải nói với ta.
Ta đang muốn xoay người nhìn xem đằng sau rốt cuộc là ai, không nghĩ tới lại đột nhiên bị người nào đó gắt gao ôm chặt ở phía sau.
Hơi thở ấm áp từ phía sau phả vào ta, ta sợ hãi rụt cổ lại.
Hắn nắm chặt lấy hai cánh tay ta, rồi giống như là đầu lưỡi mềm mại chạm vào làn da phía sau ta, trên mặt ta khẽ động.
Hơi thở dị thường quen thuộc làm ta không khỏi thân thể cứng ngắc, rồi ta ra sức giãy dụa, nghĩ muốn ly khai khỏi cái ôm của hắn.
Không nghĩ tới vừa mới nâng cánh tay lên, toàn thân liền giống như bị kim đâm đau đớn, hạ thân lại đau nhức muốn động cũng không động được, ta tựa như bị thiêu cháy vậy.
“Ta. . . . . . rốt cuộc. . . . . .”
Ta khó hiểu nhìn về phía nam tử đeo kính.
Cho dù bị xe cán cũng không đau đến nỗi như vậy? Toàn thân giống như bị nghiền nát, ta lúc trước rốt cuộc bị gì vậy?
Thế là trí nhớ trở lại, trước mắt bắt đầu hiện lên một vài hình ảnh, ta rên rỉ một tiếng, cúi đầu che mặt mình.
Tên cầm thú!
Được hắn ban tặng, lão tử rốt cuộc từ khi sinh ra đến giờ cũng tự mình cảm nhận được hậu quả .
Buồn bực tới cực điểm, cũng không để ý hậu quả , ta hung hăng lấy tay véo lên khuỷu tay của tên cầm thú đằng sau.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, càng ôm lấy ta chặt hơn.
Nam tử đeo mắt kính đẩy gọng kính lên, rồi mới nói với ta: “Nghĩ ra rồi?”
Ta gật gật đầu.
“Vậy cậu có biết cậu đã ngủ 3 ngày rồi không?”
“3 ngày?”Ta ngơ ngác nhìn hắn, rồi mới rống lên.”Cái gì? Tôi ngủ 3 ngày!?”
Nói chuyện quá mức dùng sức, liên lụy đến phía dưới, cơ thể cứ thế truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn, ta nhe răng trợn mắt bất đắc dĩ ngã vào trên người tên cầm thú.
“Ân.”
Nam tử đeo kính gật gật đầu, rồi mới tò mò hỏi ta: “Lời cậu nói lúc nãy là ý gì?”
Ta sửng sốt một chút, rồi mới nghĩ đến hắn đại khái là hỏi ta lúc nãy bởi vì xung quanh thực ồn ào mà ta trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê phẫn nộ tỉnh dậy thét lên, trong tiềm thức ta chính mình luôn dùng tiếng mẹ đẻ, tiếng Trung, cho nên bọn họ mới không nghe hiểu.
Cũng may mắn là tiếng Trung, nếu bọn họ nghe hiểu lời ta nói, ta có thể sẽ bị bọn họ xé xác mất . . . . .
Ta cười gượng một tiếng, chột dạ dời ánh mắt, rồi mới nói sang chuyện khác.
“Anh không gạt tôi đấy chứ? Nếu tôi thật sự ngủ 3 ngày, thân thể vì cái gì vẫn đau như vậy?”
“Việc này tôi cũng vô pháp trả lời cậu, chỉ có thể nói là vấn đề thể chất cá nhân, có thể thể chất của cậu về mặt khôi phục là rất chậm. Bất quá cậu mới chỉ ngủ 3 ngày mà trên mặt Khải Nhĩ, hai mắt cũng đã thâm quầng như thế, bọn họ đã thay phiên nhau chiếu cố cậu ba ngày ba đêm.”
“Khải Nhĩ?”
Ta quay đầu lại nhìn, hắn quả nhiên vẻ mặt mỏi mệt.
“Em quả thật dọa chúng ta.” Hắn ở trên mặt ta thân thiết cọ cọ. “Lần sau không được như vậy nữa, biết không?”
Ta không khỏi không thét lên hỏi ông trời.
Đại ca, ngươi trước tiên hãy làm rõ tình huống đi được không? Rõ ràng chính là ngươi đem ta biến thành như vậy.
Có thể hay không tố trạng tên ác nhân này?
Ít làm một lần sẽ chết a?
“Sẽ chết. . . . . .”
Hắn đột nhiên cúi đầu bên tai ta hồi đáp.
Nguyên lai ta không cẩn thận nhất thời nói ra suy nghĩ của mình.
“Nếu bọn họ đều ôm qua, ta đương nhiên càng không thể lạc hậu!”
“. . . . . .”
Ta đều đã quên, hiện tại tên gia hỏa này có vấn đề.
“Vậy ngươi hiện tại là . . . . . Khải Nhĩ?” Nụ cười sáng lạn … cái tên gia hỏa nhảy vào bồn tắm, khuôn mặt đầy nước?
Hắn gật gật đầu, cũng không nhiều lời giải thích, chính là tiếp tục gắt gao ôm lấy ta, giống như chỉ cần buông lỏng một chút ta sẽ bị người khác cướp đi vậy.
Nhưng tên nam tử mắt kính tủm tỉm cười hướng ta gật đầu.
“Cậu hẳn đã phát hiện? Đúng vậy, tên gia hỏa này thực có bệnh.”
“Anh muốn nói tên gia hỏa này bị chứng nhân cách phân liệt?”
Tuy lúc trước làm tình đều rất mơ hồ, không có biện pháp, nhưng sau đó, cẩn thận ngẫm lại ai cũng đều có thể nhìn ra tên gia hỏa này tuyệt đối có ba nhân cách, hơn nữa mỗi nhân cách đều có tên khác nhau!
“Chính xác!”
Nam tử mắt kính vỗ tay một cái thật vang.
“Tôi nghĩ cậu hẳn đã gặp qua bọn họ.”
Ta gật gật đầu, nhưng lại là nhìn thấy ở thời điểm làm tình, hiện tại nhớ tới lại khiến cho ta tức giận, xúc động muốn đánh chết hắn.
“Hắn bệnh tình thực đặc thù, bởi vì hắn có thể trong nháy mắt chuyển hoán thành một loại nhân cách khác, hơn nữa mỗi nhân cách đều biết đối phương tồn tại, thậm chí có thể cho nhau thay đổi.” Nam tử đeo kính tiếp tục cười tủm tỉm nói. “Một tên là Địch Tu Tư • Phỉ Nhĩ Tư, tính cách ôn nhu săn sóc, là một thân sĩ; hai tên là Khải Ân • A Tư Đặc Lôi, tính cách lạnh lùng cuồng bạo, là một bạo quân; và người thức ba tên là Khải Nhĩ • A Tư Đặc Lôi, tính cách hoạt bát hiếu động, là một tên mười phần trẻ con. Bình thường đều là người thứ nhất xử lý hết thảy mọi việc, mà tên thứ hai khi xảy ra chuyện sẽ đến phụ trợ, còn tên thứ ba …,” Nam tử mắt kính đẩy kính lên, thấu kính hiện lên một mảnh bạch quang. “Tên thứ ba hoàn toàn là một con sâu làm rầu nồi canh, chỉ biết ngoạn chứ không làm việc, ngươi có thể hoàn toàn không cần để ý đến hắn!”
Nam tử mắt kính nói chắc như đinh đóng cột.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.