Ngay khi ta đang chìm đắm trong mộng đẹp, bên tai lại không ngừng truyền đến những thanh âm ong ong phiền phức, ta bực bội trở mình một cái, kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.
Nhưng âm thanh ong ong này tựa như cố ý cùng ta đối nghịch, trong chốc lát, nó lại vang lên bên tai ta, âm lượng thậm chí so với lúc trước còn lớn hơn. Ta bất mãn, mặt nhăn mày nhó, cố gắng nhắm chặt hai mắt, bắt buộc chính mình tiếp tục ngủ.
“#¥##%@#@#$$$$$$$$%*&&. . . . . .”
Lại trở mình một cái, ta đem gối che toàn bộ đầu.
“@@%@@$$&&&$$$$#@. . . . . .”
Ngọn lửa trong lòng tích tụ càng lớn, ầm ĩ như vậy, cho dù là Trư Bát Giới tái thế cũng không thể ngủ được.
Ta xốc chăn lên, bật dậy, ánh mắt còn không có mở liền bốc hỏa kêu to: “Mẹ kiếp! Lão tử đang ngủ, các ngươi im lặng im lặng một chút không được sao? Ngươi cái XXXOOO. . . . . .”
Một tiếng rống này, quả nhiên phi thường hữu hiệu, âm thanh bên tai trong nháy mắt liền im lặng.
Ta vừa lòng gật gật đầu, cũng không thèm mở mắt, ôm lấy chăn mềm mại ấm áp, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Nhưng đang ngủ, ta lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, theo lý thuyết, ký túc xá ta ở chỉ có một người, sao có thể có người không biết lịch sự tự tiện tiến vào, hơn nữa còn không hề cố kỵ lớn tiếng huyên náo?
Nghĩ xong, ta liền nhớ ra chính mình hình như đã rời khỏi nước Anh . . . . .
Đầu óc còn chưa thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nguoi-nam-nhan-ta-deu-yeu/78993/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.