“Làm cái gì vậy?”
Ta chật vật chui ra khỏi mặt nước, lau nước ấm trên mặt. Quần áo ẩm ướt dính trên người, may mắn ta biết bơi, nếu không nhất định sẽ bị ngạt thở đến chết mất.
Hắn đứng cạnh bồn tắm lớn, hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống ta.
“Để ta tắm cho em, nhìn em bẩn đến không biết thành ra cái dạng gì rồi!”
“Còn không phải ngươi làm hại, nếu ngươi ngay từ đầu để ta đi, ta cũng không đến nỗi trốn lâu như thế.”
Ta căm giận nhìn hắn một cái.
“Uy, ngươi lúc nào thì thả ta ra? Bắt cóc phi pháp người khác, ngươi không sợ cảnh sát tìm tới cửa a?”
“Cảnh sát?” Hắn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Muốn đụng đến ta còn phải xem bọn hắn có hay không có lá gan, có hay không có năng lực để làm chuyện này.”
Rồi hắn ngồi xổm xuống nhìn ta, cảm giác áp bách mười phần.
“Nhưng thật ra em không biết rõ tình trạng của mình hay sao? Mặc kệ em có nguyện ý hay không nhưng từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em, là ngôi nhà duy nhất, em chỉ có thể ở nơi này, ở bên cạnh ta mà thôi.”
“. . . . . .”
Ta trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, hắn vẫn như trước nhìn khắp người ta.
“Cái kia, mặc dù có chút thất lễ, nhưng ta là rất muốn hỏi.”
Hắn nhướng mi, ý bảo ta nói đi.
“Ngươi không phải có chứng vọng tưởng đấy chứ? Nếu không ta thật sự rất khó lý giải vì cái gì mà chính mình lại chỉ có thể ở nơi này. Nhà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nguoi-nam-nhan-ta-deu-yeu/78988/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.