Như ông De Winter nghĩ, vết thương của Milady không nguy hiểm, cho nên ngay từ lúc chỉ còn lại với người đàn bà mà Huân tước đã cho gọi người này vội cởi áo của nàng ra, nàng đã mở mắt.
Tuy nhiên, cần phải chơi trò đau yếu, mà cái trò này lại không khó đối với một diễn viên hài như Milady. Vì vậy người đàn bà đáng thương này hoàn toàn bị nữ tù nhân lừa bịp, mặc dầu nàng nài nã nói không cần nhưng bà ta vẫn cưỡng lại, thức suốt đêm trông coi.
Nhưng sự có mặt của người đàn bà đó không ngăn nổi Milady suy nghĩ.
"Không còn chút nghi ngờ nào nữa, Felten đã bị thuyết phục, Felten đã thuộc về nàng. Với trạng thái tâm lý như hiện nay thì ngay một thiên thần có hiện ra để buộc tội Milady, chàng ta cũng sẽ coi là tay sai của quỷ sứ".
Nghĩ vậy Milady mỉm cười, bởi từ này Felten chính là nguồn hy vọng duy nhất, phương tiện duy nhất để cứu nàng.
Nhưng Huân tước De Winter có thể đã nghi ngờ chàng ta và giờ đây Felten có thể bị chính ông giám sát.
Vào khoảng bốn giờ sáng, thầy thuốc tới, nhưng từ lúc Milady tự đâm, vết thương nay đã kín miệng, thầy thuốc chẳng thể xác định được nông sâu, xiên xẹo ra sao, ông ta chỉ nhận ra sau khi bắt mạch là vết thương không có gì trầm trọng.
Sáng ra, Milady vin cớ suốt đêm không ngủ, cần được nghỉ ngơi, đuổi người đàn bà chăm nom cho mình đi.
Nàng có một hy vọng, đó là Felten tới, lúc ăn điểm tâm.
Nhưng Felten lại không tới.
Những điều nàng lo sợ thành sự thật rồi chăng? Felten do bị Huân tước nghi ngờ sẽ thiếu vắng trong khoảnh khắc quyết định chăng? Nàng chỉ còn có một ngày. Huân tước thông báo ngày nàng xuống tàu là 28 mà lúc này đã sáng ngày 22.
Tuy nhiên nàng vẫn kiên nhẫn đợi cho tới bữa trưa.
Cho dù nàng không ăn sáng, bữa trưa vẫn được dọn tới đúng giờ thường lệ, Milady lúc này kinh hãi nhận thấy đồng phục của bọn lính canh giữ đã thay đổi.
Milady hỏi cầu âu xem Felten ra sao. Họ trả lời Felten đã cưỡi ngựa đi đâu đó trước đây một giờ rồi.
Nàng lại hỏi thăm liệu Huân tước vẫn ở lâu đài chứ. Người lính trả lời vẫn đấy, và anh ta được báo cho ông ta biết nếu người tù muốn gặp.
Milady trả lời lúc này nàng còn yếu lắm và nguyện vọng duy nhất của nàng là được ở một mình.
Người lính ra, để lại bữa cơm trưa.
Felten đã bị tách ra rồi, bọn lính thủy cũng được thay. Vậy là người ta đã nghi ngờ Felten. Đó là đòn cuối cùng đánh vào nữ tù nhân.
Còn lại một mình, nàng ngồi dậy. Chiếc giường do thận trọng nàng đã nằm lỳ ở đấy để người ta tưởng nàng bị thượng nặng, lúc này thiêu đốt nàng như than hồng rực lửa. Nàng liếc mắt nhìn về phía cửa. Huân tước đã cho đóng một tấm ván bịt kín ô cửa lưới. Chắc hẳn ông sợ, qua lỗ cửa ấy, bằng một thủ đoạn ma quái nào đấy màng lại quyến rũ được bọn lính gác.
Milady mỉm cười vui sướng. Vậy là có thể phó mặc cho nỗi lòng mình mà không bị quan sát. Nàng đi quanh phòng, lồng lộn như một con điên đang giận dữ hoặc một con hổ cái bị nhốt trong lồng sắt. Chắc chắn, nếu còn con dao, nàng nghĩ đến chuyện không phải tự giết mình nữa mà lần này, giết ông Huân tước Lúc sáu giờ, Huân tước De Winter vào, trang bị vũ khí đến tận răng. Cái con người mà trước đây nhìn vào, Milady chỉ thấy là một nhà quý tộc ngốc nghếch nay đã trở thành viên cai ngục đáng phục. Ông ta hình như biết trước, đoán trước, liệu trước được hết mọi điều.
Chỉ một cái liếc nhìn về phía Milady là ông ta đã hiểu được điều gì diễn ra trong đầu nàng. Ông nói:
- Ồ, thế là, hôm nay bà lại chưa giết được tôi rồi, bà không còn vũ khí nữa, hơn nữa, tôi lại tự canh giữ. Bà mới chỉ bắt đầu làm hư hỏng anh chàng Felten tội nghiệp của tôi. Anh ta đã chịu cái ảnh hưởng âm ty địa ngục của bà, nhưng tôi muốn cứu anh ta, anh ta sẽ không gặp bà nữa, tất cả đã chấm dứt, hãy gói ghém áo quần của bà lại, ngày mai bà sẽ lên đường. Tôi đã ấn định ngày xuống tàu là 24, nhưng tôi đã nghĩ lại, càng làm sớm hơn càng an toàn. Trưa mai, tôi sẽ có lệnh lưu đày bà do ông Buckingham ký. Nếu bà nói một câu với bất cứ ai trên tàu, viên đội của tôi sẽ bắn vỡ sọ bà, ông ta đã được lệnh như thế. Nếu trên tàu, bà nói một câu với bất kỳ ai mà chưa được thuyền trưởng cho phép, thuyền trưởng sẽ cho quẳng bà xuống biển, đã thỏa thuận như thế cả rồi. Tạm biệt, đó là những gì hôm nay tôi cần nói với bà. Ngày mai tôi sẽ gặp lại bà để chào vĩnh biệt!
Nói rồi Huân tước đi ra.
Milady nghe cả một tràng đe nẹt ấy với nụ cười khinh thị trên môi, nhưng với cơn điên dại trong lòng.
Người ta dọn bữa tối. Milady cảm thấy mình cần phải có đủ sức, nàng không biết điều gì có thể diễn ra trong cái đêm đầy đe dọa đang đến gần này, bởi từng đám mây lớn đang cuồn cuộn trên trời và những ánh chớp xa báo hiệu có cơn giông.
Cơn giông nổi lên lúc mười giờ tối, Milady cảm thấy niềm an ủi được thiên nhiên chia sẻ những rối loạn trong lòng. Sét gầm thét trong không trung như những cơn giận trong tư tưởng của nàng. Hình như mỗi trận gió đi qua làm rối tung tóc nàng trên trán giống như nó vật vã cành cây và cuốn lá bay đi. Nó gầm rú như bão tố, và tiếng gầm rú đó tan lẫn vào tiếng kêu lớn của tự nhiên, như thể chính tự nhiên hình như cũng than vãn và tuyệt vọng.
Bất thình lình nàng nghe thấy tiếng gõ vào cửa kính và trong ánh chớp, nàng nhìn thấy một khuôn mặt người đàn ông hiện ra sau song cửa.
Nàng chạy đến cửa sổ và mở ra.
- Felten - nàng reo lên - Em được cứu rồi!
- Đúng thế - Felten nói - nhưng im nào, im nào! Phải có thì giờ để cưa chấn song, có điều nàng hãy coi chừng bọn chúng nhìn thấy nàng qua ô cửa lưới.
- Ồ, đó là một bằng chứng Thượng đế đã giúp chúng ta, Felten ạ - Milady nói tiếp - họ đã bịt kín ô cửa lưới bằng một tấm ván rồi.
- Tốt lắm. Chúa đã làm cho chúng mất trí hết rồi!
- Nhưng em phải làm gì đây? - Milady hỏi.
- Không gì cả. Chỉ đóng cửa sổ lại thôi. Đi nằm ngủ hoặc ít nhất cũng mặc nguyên quần áo đi nằm. Khi nào xong tôi sẽ gõ lên ô kính. Nhưng nàng có thể đi theo nổi tôi không?
- Ô, có chứ.
- Thế vết thương?
- Làm em đau, nhưng không ngăn nổi em bước.
- Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng có ám hiệu là đi ngay.
Milady đóng cửa sổ lại, tắt đèn và làm đúng như lời Felten dặn, nằm thu lu trên giường. Nàng nghe thấy tiếng giũa cưa ken két vào song cửa, và cứ trong mỗi ánh chớp nàng lại nhìn thấy Felten sau ô kính.
Nàng trải qua một giờ nín thở, hổn hển, mồ hôi đầm đìa trên trán. Mỗi khi nghe thấy một tiếng động nào ngoài hành lang là tim nàng lại thót lại, hoảng hồn.
Mỗi giờ như dài bằng một dặm.
Khoảng một giờ sau, Felten lại gõ cửa.
Milady chồm khỏi giường và ra mở. Hai chấn song bị cưa mất tạo thành một lỗ hổng vừa một người chui.
- Nàng đã sẵn sàng chưa? - Felten hỏi.
- Rồi. Em có nên mang theo vài thứ gì không?
- Vàng, nếu nàng có.
- Có, may sao, họ lại để nguyên số vàng em có.
- Càng tốt, bởi tôi đã sử dụng tất cả những gì tôi có để thuê một chiếc thuyền rồi.
- Chàng cầm lấy - Milady vừa nói vừa đặt tay Felten một chiếc túi đầy đồng louis vàng.
Felten cầm chiếc túi và ném xuống chân tường và nói:
- Bây giờ, nàng đến đó chứ?
- Em đã sẵn sàng đây rồi.
Milady trèo lên chiếc ghế bành và chui cả người qua cửa sổ.
Nàng thấy viên sĩ quan trẻ đu người trên một chiếc thang dây bên trên vực thẳm.
Lần đầu tiên, một nỗi kinh hoàng nhắc nàng nhớ ra mình là đàn bà. Khoảng trống làm nàng khiếp đảm.
- Tôi không tin nàng lại sợ đâu - Felten nói.
- Không sao, không sao - Milady nói - Em sẽ nhắm mắt leo xuống.
- Em có tin tưởng ở tôi không? - Felten nói.
- Chàng lại phải hỏi thế ư?
- Chụm hai bàn tay lại, khoác vào nhau! Được rồi!
Felten lấy khăn tay trói hai tay nàng lại rồi trên lượt khăn trói tiếp bằng một chiếc thừng.
Milady ngạc nhiên hỏi:
- Chàng làm gì vậy?
Luồn hai cánh tay qua cổ tôi và đừng sợ gì hết.
Nhưng em sẽ làm chàng mất thăng bằng và chúng ta cả hai sẽ tan xương.
- Em yên tâm, tôi là thủy thủ mà.
- Không để mất một giây, Milady quàng hai cánh tay qua cổ Felten và luồn ra ngoài cửa sổ.
Felten bắt đầu từ từ leo xuống từng bậc thang một, bất chấp sức nặng của hai cơ thể và cuồng phong làm đung đưa chiếc thang dây.
Bỗng Felten dừng lại.
- Có chuyện gì vậy? - Milady hỏi.
- Im nào - Felten nói - tôi nghe tiếng chân.
- Chúng ta bị phát hiện rồi?
Vẫn thấy im lặng.
- Không - Felten nói - không có chuyện gì.
- Nhưng rút cuộc đó là tiếng động gì vậy?
Tiếng bọn tuần tra trên đường đi tuần.
- Đương đi tuần ở đâu?
- Ngay phía dưới chúng ta.
- Bọn chúng sẽ phát hiện ra chúng ta.
- Không, nếu không có chớp.
- Bọn chúng sẽ chạm phải chân thang.
- May sao nó lại bị ngắn mất gần hai mét.
- Bọn chúng kia kìa, lạy Chúa?
- Im nào!
Cả hai vẫn treo lơ lửng, bất động, và không thở, khoảng sáu mét cách mặt đất. Trong khi đó bọn lính phía dưới đang cười đùa.
- Thật là một khoảnh khắc khủng khiếp đối với cả hai kẻ chạy trốn.
Bọn tuần canh đi qua. Tiếng bước chân xa dần và tiếng rì rầm cũng yếu dần.
- Bây giờ - Felten nói - chúng ta thoát rồi.
Milady thở phào và ngất đi.
Felten tiếp tục trèo xuống. Xuống đến cuối thang, không còn chỗ để chân nữa, chàng ta phải bíu chặt hai tay vào dây thang mà tụt xuống, đến bậc thang cuối cùng, phải dùng hai tay đu mình rồi buông xuống đất. Sau đó, cúi nhặt túi tiền vàng và lấy răng cắn chặt. Rồi bế thốc Milady lên, nhanh chóng đi về phía đối diện với lối đi của bọn tuần tra. Lát sau, chàng ta đã rời khỏi con đường tuần tra, qua các mỏm đá lởm chởm tới bờ biển rồi thổi một tiếng còi.
Một tín hiệu tương tự đáp lại. Năm phút sau, một chiếc thuyền với bốn tay chèo hiện ra.
Chiếc thuyền vào sát tận gần bờ, nhưng nước không sâu lắm nên không tới hẳn bờ được. Felten lội xuống nước đến tận thắt lưng, không muốn trao cho ai món hàng nặng quý giá.
May sao, giông bão bắt đầu tan, tuy biển còn động mạnh.
Chiếc thuyền con nhấp nhô trên sóng như một chiếc vỏ dừa, Felten nói:
- Chèo nhanh lên ra thuyền buồm.
Bốn người miết tay chèo, nhưng biển động quá mạnh, nên không đi được bao nhiêu.
- Tuy nhiên cũng xa được lâu đài rồi. Đó là điều chính yếu.
Đêm tối mù tối mịt. Từ thuyền hầu như không thể nhìn rõ bờ nữa, lại càng không thể từ bờ nhìn rõ được thuyền.
Một chấm đen chao đảo trên biển.
Đó là chiếc thuyền buồm.
Trong khi con thuyền hết sức lao đi bằng bốn tay chèo, Felten cởi thừng rồi cởi khăn tay buộc hai tay Milady ra. Rồi chàng ta lấy nước biển vẩy lên mặt nàng. Milady thốt lên một tiếng thở dài và mở mắt ra.
- Tôi đang ở đâu thế này? - Nàng nói.
- Thoát rồi - Viên sĩ quan trẻ trả lời.
- Ôi, thoát rồi, thoát rồi ư? - Nàng reo lên - Đúng, đây là trời, đây là biển rồi? Cái không khí tôi đang thở là không khí tự do rồi ôi… cám ơn Felten, cám ơn!
Chàng trai trẻ ghì chặt nàng vào ngực mình.
- Nhưng tay em làm sao thế này? - Milady hỏi - Cứ như bị kẹp vỡ ra thế này?
Quả thật, khí Milady nhắc hai cánh tay, hai cổ tay tím bầm như chết.
Họ đã tới gần thuyền buồm. Người thủy thủ đứng gác trên boong réo gọi, chiếc thuyền con đáp lại.
- Chiếc thuyền buồm nào vậy? - Milady hỏi.
- Thuyền tôi thuê cho em đấy.
- Đưa em đi tới đâu?
- Đến đâu tùy em, miễn là tôi, em hãy ném tôi lên Portsmouth.
- Anh định làm gì ở Portsmouth?
- Hoàn thành mệnh lệnh của Huân tước De Winter - Felten nói với một nụ cười sầm tối.
- Lệnh gì? - Milady hỏi.
- Em không hiểu thật ư? - Felten nói.
- Không, anh nói rõ ra đi, em xin anh đấy.
- Vì ông ta không tin anh nữa, ông ta muốn tự canh giữ lấy, và sai anh thay mặt ông ta mang lệnh lưu đày em cho Buckingham ký.
- Nhưng đã không tin anh, sao còn trao cho anh lệnh đó?
- Chẳng phải cái lệnh tôi mang đi đã bị niêm phong rồi hay sao.
- Đúng vậy. Và anh đến Portsmouth?
- Tôi không còn thời gian nữa. Mai đã là 23 và Buckingham đã lên đường cùng với hạm đội của mình rồi.
- Hắn đi ngày mai, nhưng đi đâu?
- Đến La Rochelle.
- Không được để hắn đi! - Milady kêu lên, mất hết bình tĩnh như thường lệ.
- Em yên tâm - Felten trả lời -hắn sẽ không đi đâu.
Milady vui mừng đến phát run lên. Nàng vừa đọc được trong sâu thẳm trái tim chàng trai trẻ cái chết của Buckingham được viết rất rõ nét.
- Felten… - Nàng nói - Anh vĩ đại như (1).
- Nếu anh chết, em sẽ chết cùng anh. Đó là tất cả những gì em có thể nói với anh!
- Im nào! - Felten nói - Chúng ta đến nơi rồi.
Quả thật họ đã đến chiếc thuyền buồm.
Felten leo lên thang trước và đưa tay kéo Milady, trong khi mấy người thủy thủ đỡ nàng lên, vì biển còn động mạnh.
Một lát sau họ đã ở trên boong.
- Ông thuyền trưởng - Felten nói - đây là người mà tôi đã nói với ông, ông phải đưa bà ấy về Pháp an toàn, nguyên vẹn.
- Thỏa thuận với nhau là một nghìn đồng pítxtôn vàng - viên thuyền trưởng nói.
- Tôi đã đưa trước cho ông năm trăm.
- Đúng vậy - Thuyền trưởng nói.
- Và đây là năm trăm nữa - Milady nói tiếp, thò tay vào túi tiền vàng.
- Không - thuyền trưởng nói - Tôi đã hứa với chàng thanh niên này khi nào tới Bulônhơ, tôi mới lấy nốt năm trăm.
- Và chúng ta sẽ tới chứ?
- Hoàn toàn bình yên vô sự - Thuyền trưởng nói - cũng đúng như tên tôi là Jéc Butler vậy(2).
- Này ông? - Milady nói - Nếu ông giữ đúng lời hứa, thì không phải là năm trăm mà tôi sẽ trả ông một nghìn nữa.
- Thế thì hoan hô bà, phu nhân kiều diễm ạ - viên thuyền trưởng hét lên - cầu trời luôn gừi cho tôi những khách thuê thuyền như quý bà!
- Trong khi chờ đợi - Felten nói - hãy đưa chúng tôi vào cái vịnh nhỏ…, ông nhớ đã thỏa thuận đưa chúng tôi vào đấy.
Viên thuyền trưởng đáp lại bằng cách ra lệnh điều khiển thuyền theo hướng đó và bẩy giờ sáng, con thuyền nhỏ đã cắm neo ở cái vịnh đã nói.
Suốt lúc thuyền đi, Felten đã kể lể với Milady, đáng lẽ đi London, anh ta đã thuê con thuyền này thế nào, đã trở về thế nào, đã leo tường bằng cách leo đến đâu, lại đặt móc dẫm chân vào kẽ đá đến đấy thế nào, và cuối cùng đã đến được song sắt, đã buộc được thang dây ra sao. Phần còn lại, Milady đã biết.
Về phần mình, Milady cố khích lệ Felten trong dự định của anh ta. Nhưng vừa thốt ra mấy lời đầu tiên, nàng đã nhận thấy ngay chàng thanh niên cuồng tín đó cần được làm cho ôn hòa hơn là làm cho quyết liệt hơn.
Hai người thỏa thuận Milady đợi Felten đến mười giờ. Nếu mười giờ chàng ta không quay lại, nàng cứ đi.
Lúc đó, giả dụ anh chàng được tự do, anh ta sẽ sang Pháp, gặp lại nàng ở tu viện nữ tu sĩ Cácmel ở Bêtuyn.
Chú thích:
(1) Juda Maccabcus - Một chiến binh anh hùng Do thái đã lãnh đạo thành công cuộc nổi dậy chống ách thống trị của Xyri thế kỷ thứ 2 trước Cóng nguyên, gần thành phố Jeruxalem.
(2) Butler (tíếng Anh) - có nghĩa là quản gia, sẽ chăm lo mọi việc chu đáo
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]