Edit: Lạc Thần
Vân Tĩnh Hảo không biết vì sao, lại có chút tâm hoảng ý loạn, nhất thờimạnh mẽ hạ quyết tâm, nghĩ rằng sẽ không lừa gạt hắn nữa, vội vàng bắtlấy tay hắn, bật thốt lên: “Chàng trước đừng đi, thiếp có lời muốn nóivới chàng, rất quan trọng, chàng nghe xong lại đi không muộn!”
Quân Thiếu Tần đành phải đáp ứng, liền thấy A Thú tiến vào bẩm báo: “Hoàngthượng, Tông Nhân phủ đã xảy ra chuyện, có người đột nhập ngục thất,cướp hoàng hậu đi rồi!”
”Đường đường là Tông Nhân phủ thế nhưngmặc cho bọn sâu bọ đi vào cướp người?” Quân Thiếu Tần khẽ cười mộttiếng, giữa hai lông mày thoáng qua một tia sắc nhọn, trong nháy mắt làm cho người ta không dám nhìn gần!
Hắn đứng dậy đang muốn rời đi, nhưng bỗng dưng Vân Tĩnh Hảo níu ống tay áo hắn lại, đáng thương nói: “Chàng đừng đi.”
Quân Thiếu Tần nhìn nàng, sắc mặt giận dữ trong mắt lúc này mới mềm mạixuống, cười vỗ vỗ gương mặt của nàng, cúi người khẽ thổi hơi ấm bên tainàng: “Hôm nay ta còn rất nhiều chuyện quan trọng, nàng nghe lời, ngủmột giấc thật ngon, buổi tối ta tới đây cùng nàng......”
Vân Tĩnh Hảo lại lắc đầu, nước mắt ướt khóe mi, cắn môi dưới đến trắngbệch, giống như mèo con bị kinh sợ, đứng dậy nhào vào trong lòng hắn,cánh tay vòng quanh người làm hắn cơ hồ hít thở không thông, nhất địnhkhông cho hắn đi!
Quân Thiếu Tần thở dài, lại không tự chủ đượcmà ôm nàng thật chặt, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, dụ dỗ nói: “Được,ta không đi, ta ở lại cùng nàng một lát......”
Tiểu Thuận Tử nghe xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nghin-sung-ai-tai-mot-than/564951/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.