Chương trước
Chương sau
Hắn cả đời này, nhất định là phải chết sớm, nhất định sẽ cô độc đến chết, nhưng Quân Thiếu Tần lại có được nhiều như vậy, có thân thể khỏe mạnh, có nữ nhân yêu sâu đậm, còn có quyền lợi chí cao vô thượng, đây cũng là sự khác biệt giữa bọn họ, một người trên trời, một người dưới đất.
Hắn không biến sắc cười lạnh, mà đúng lúc này Quân Thiếu Tần giới thiệu hắn với Vân Tĩnh Hảo nói: “Vị này chính là Khả Hãn Hạ Lan, Cá Sấu.”
Vân Tĩnh Hảo nghe Quân Thiếu Tần nói, rất là cả kinh, Quân Thiếu Tần từng nói qua, Cá Sấu là đồng minh của hắn, nhưng nếu là minh hữu của hắn, vì sao Cá Sấu lại cùng trưởng công chúa cấu kết ở chung một chỗ? Lại vẫn ở tại trong vườn Mẫu Đơn của trưởng công chúa!
Đột nhiên nàng có một loại dự cảm rất xấu, cảm giác Cá Sấu không phải đơn giản như vậy, một khi nổi lên cái ý niệm này, ánh mắt của nàng liền không khỏi nhìn về phía Cá Sấu, mà Cá Sấu cũng đang không hề kiêng dè nhìn nàng, nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tự nhiên cùng Quân Thiếu Tần trò chuyện với nhau thật vui.
Hai người đàn ông nói chuyện, nàng một nữ nhân ở bên cạnh cũng không tiện nói, vì vậy liền có chút nhàm chán, nhưng Quân Thiếu Tần lại không chịu để cho nàng ra ngoài đi dạo.
Vào giờ phút này, Vân Tĩnh Hảo bắt đầu nhớ Cẩm Nhi rồi, nếu Cẩm Nhi ở đây, ít nhất còn có người cùng nhàm chán với nàng.
Cuối cùng đợi hai người đàn ông này kết thúc nói chuyện, sau khi Cá Sấu cáo từ rời đi, đêm đã khuya, Vân Tĩnh Hảo vừa mệt lại buồn ngủ, đã sớm không còn bộ dáng đang ngồi, chỉ không quan tâm nâng hai má, chán đến chết nằm ở trên bàn ngủ.
Quân Thiếu Tần kêu nàng, nàng bị hắn lạnh nhạt một đêm, lúc này tính khí nổi lên, dứt khoát ăn vạ, không chịu đứng dậy.
Quân Thiếu Tần hết cách với nàng, chỉ đành phải cõng nàng trên lưng mình, ngay sau đó sải bước hướng phía trước, ra khỏi Thúy Sắc lâu.
Phúc bá điều khiển xe ngựa đang chờ bên ngoài, Vân Tĩnh Hảo nằm trên lưng Quân Thiếu Tần, đôi tay ôm cổ của hắn, rất là thoải mái an nhàn, nhất định không chịu ngồi xe, chỉ cong môi ăn vạ: “Thiếp không muốn ngồi xe, ngồi ở bên trong rất khó chịu!”
”Vậy nàng muốn như thế nào?”
”Thiếp muốn chàng cõng thiếp trở về!”
Chân mày Quân Thiếu Tần cau lại, nổi giận: “Không được! Đường xa như vậy, nếu cõng nàng đi trở về, sáng sớm ngày mai cũng đừng nghĩ về đến nhà!”
Vân Tĩnh Hảo mặc kệ hắn có tức giận hay không, chỉ đong đưa trên lưng hắn la lối om sòm ăn vạ, kéo cao giọng nói kêu: “Thiếp mặc kệ thiếp mặc kệ, thiếp muốn lưng chàng, ai bảo cả đêm chàng không để ý tới thiếp!”
Nàng giống như bạch tuộc quấn chặt hắn, đầu lắc như đánh trống chầu, tiếp tục uốn éo trên lưng hắn ầm ĩ không ngừng, chính là không xuống!
Này muốn ầm ĩ tới khi nào đây! #Lạc_Thần#
Quân Thiếu Tần hết cách, chỉ đành phải thỏa hiệp: “Được được, nàng thắng, ta sợ nàng nha đầu này!”
Vân Tĩnh Hảo cười đắc ý trên lưng hắn, vào lúc này bởi vì đêm đã khuya, trên đường tàn đèn muốn tắt, người ít dần, chỉ còn ánh trăng trên bầu trời, chiếu sáng khắp nơi.
Quân Thiếu Tần cõng nàng từ từ đi tới ngoài thành, hai người như đôi vợ chồng dân thường cười cười nói nói, ánh trăng chiếu vào phác họa hình bóng hai người trên đá lát trên đường mờ tối, quấn quít dây dưa ái muội lượn quanh ở chung một chỗ, cho dù gió đêm hiu quạnh, cũng không ngăn được nhiệt tình giống như ngọn lửa của hai người, nhiệt tình như lửa.
”Lần sau ngàn vạn lần đừng làm anh hùng, lần này suýt nữa mạng nhỏ cũng mất rồi, nàng cũng nên ghi nhớ lấy!”
Vân Tĩnh Hảo buồn ngủ chết được, mơ mơ màng màng “Vâng” một tiếng, lại cúi đầu kêu hắn “Thiếu Tần“.
”Hả?” Quân Thiếu Tần đáp một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của nàng chặt chẽ dán sát vào mình, nhiệt độ hòa vào nhau, ấm áp khiến người an tâm, giống như tất cả quấy nhiễu đều đã rời đi thật xa.
Vân Tĩnh Hảo dán sát mặt trên người hắn, chóp mũi đều là hơi thở của hắn, nhẹ nhàng nói: “Chàng không cảm thấy Cá Sấu rất kỳ lạ sao?”
”Kỳ lạ chỗ nào?”
”Thiếp gặp qua hắn tại trong vườn Mẫu Đơn của trưởng công chúa, thân là Khả Hãn Hạ Lan, sau khi hắn vào kinh thành, trước không vào triều gặp vua, ngược lại trọ tại nơi ở của trưởng công chúa, cái này còn chưa đủ kỳ lạ sao?”
Quân Thiếu Tần không lên tiếng, trong mắt vẻ mặt khó lường, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu, bên tai liền truyền đến hô hấp nhàn nhạt của Vân Tĩnh Hảo, nàng đã ngủ say trên lưng hắn. Hắn vội vàng cẩn thận thả nàng xuống, ôm nàng vào xe ngựa, nhẹ giọng lệnh cho Phúc bá đánh ngựa đi.
Hình như Vân Tĩnh Hảo thấy gì đó trong giấc mộng cau mày lầm bầm mấy câu, vô ý thức vung tay nhỏ bé lên, một quyền đánh tới trên người Quân Thiếu Tần, hẳn là lực lượng cực lớn, hắn đau kêu thành tiếng, nhưng đại tiểu thư nàng lại hồn nhiên không biết, không tự chủ nhẹ nhàng mè nheo ở trong lòng hắn, tiếp tục mộng đẹp của nàng.
Quân Thiếu Tần khẽ mỉm cười, nhìn bộ dáng ngủ say thoải mái của nàng, tâm cũng tan ra, nhưng nếu có thể không cần trở lại cung, cứ một đời một kiếp như vậy cũng tốt. d.đ.l.q.đ
Đợi trở lại tiểu viện, Quân Thiếu Tần cũng là mệt mỏi, ôm nàng ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, hắn bị một mùi thơm ngát dụ người làm tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy trên bàn đặt cháo trắng nóng hôi hổi, từ ngoài phòng Vân Tĩnh Hảo đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm bình thiết đựng nước nóng, thấy hắn tỉnh, liền vừa rót nước vào trong chậu gỗ, vắt khăn để cho hắn rửa mặt, vừa cười nói: “Trong viện này trụi lủi, một chút sức sống cũng không có, thiếp bảo Phúc bá đi kiếm chút Trường Xuân trở về, lát nũa chàng giúp thiếp trồng lên cho tốt được không?”
Quân Thiếu Tần “Ừ” một tiếng, rửa mặt, mặc xiêm y xong, lười nhác mà cười lôi nàng vào trong ngực: “Nàng thật nghĩ muốn ở lâu dài tại nơi này?”
Vân Tĩnh Hảo đúng là nghĩ muốn ở lâu dài, so với đủ loại hạn chế trong hoàng cung, ở chỗ này muốn tự nhiên tự do hơn nhiều, huống chi, sống ở chỗ này, không cần đi xã giao với những vợ lớn vợ bé của hắn, mạng cũng sẽ dài hơn một chút!
Chỉ là, lời này có thể nói sao?
Ngày hôm qua, nàng chỉ nói thích nơi này, hắn lại nổi lên lòng nghi ngờ, vào lúc này nếu nàng nói là muốn ở lâu dài, dựa theo tính tình nhỏ mọn cứng nhắc của hắn, còn không biết sẽ ra sao!
Nàng cong lên cặp môi thơm, nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn là tích chữ như vàng là tốt, vì vậy không hề nói gì, chỉ cầm cháo nóng cho hắn, thật là hiền lương nói: “Có lẽ nhiều ngày chàng thiếu nước, động một chút là phát cáu, thiếp đặc biệt bảo Phúc bá mua hạt sen về, tự tay nấu chè hạt sen cho chàng, húp cháo giải khát, đối với thân thể khỏe mạnh.”
Quân Thiếu Tần nhận lấy chén cháo, lẳng lặng cười, cúi người, môi nhẹ nhàng hôn lên trên trán nàng, nhỏ giọng nói: “Nếu như nàng thật thích nơi này, thỉnh thoảng tới ở mấy ngày vẫn có thể, nếu muốn ở lâu dài, cũng là không được, nàng có biết, một khắc ta cũng không rời xa nàng được, cũng không thể một mình nàng sống thoải mái ở chỗ này, lại ném ta ở trong cung một mình trông coi phòng trống chứ hả?”
Lúc này, giọng nói của hắn như được chế ra từ đường mạch nha, quấn quít kéo dài, vào miệng tan đi, mùi vị ngọt ngào này theo đầu lưỡi xuyên thẳng thẩm thấu đến trong lòng.
Trên mặt Vân Tĩnh Hảo lại bắt đầu nóng lên, thế nhưng không nói tiếp được, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn có thể chảy ra nước, nước này tràn ra, cơ hồ làm nàng chết đuối, làm nàng khó thở, toàn thân đều đã bủn rủn rồi.
Hai người trầm mặc một hồi, Quân Thiếu Tần cũng là bưng chén cháo này, cầm chén cháo ăn sạch sẽ khô ráo, cuối cùng, nhìn nàng, dịu dàng nói: “Nếu như nàng vĩnh viễn có thể hao phí tâm tư vì ta như lúc này, dù ta có chết, cũng cam tâm.”
Vân Tĩnh Hảo không muốn nghe hắn nói nhưng lời không may như vậy, lập tức đoạt lấy chén không: “Cạch” một tiếng để xuống: “Chàng ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi thì đi làm việc, không nên nói nhiều như vậy!”
Nàng tức giận làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không thèm nhìn hắn, vội vã ra khỏi phòng, nhưng đổi lại hắn ha ha mà cười, trên mặt như xuân say Quỳnh Lâu.
Giữa trưa, Vân Tĩnh Hảo nấu cơm trong phòng bếp, củi lửa bốc lên, trong không khí phiêu tán mùi thơm rau thịt, nhưng không phải là món ngon được chế biến tỉ mỉ như trong cung, chỉ đơn giản là rang xào, có mùi vị nhà nông ấm áp chất phác.
Quân Thiếu Tần ăn điểm tâm liền đi ra ngoài, cũng không biết mang về cái gì, thần thần bí bí cất giấu cho kỹ, sau đó mới cùng Phúc bá ở trong hậu viện đào một khoảng đất trống, hai người bận tối mày tối mặt.
Vân Tĩnh Hảo làm cơm xong, bưng một chậu sạch ra ngoài, liền nhìn thấy Quân Thiếu Tần đang cuộn tay áo lên thật cao, đôi tay dính đầy bùn cỏ, cũng không cần Phúc bá giúp một tay, lại tự mình cầm cái xẻng, lật tung bùn đất, cầm một gốc cây Trường Xuân rễ vẫn còn ôm lấy đất ướt chôn xuống, bởi vì trời nóng, hắn thỉnh thoảng còn chùi mồ hôi, làm cho bộ mặt lấm lem bùn đất, khiến người ta nhìn mà buồn cười!
Vân Tĩnh Hảo nhịn cười, vẫy tay về phía hắn, lên tiếng gọi: “Chàng qua đây.”
Quân Thiếu Tần liền nghe lời để cái xẻng xuống, đi tới, hắn cười một tiếng, răng trắng tôn lên gương mặt tuấn tú bẩn thỉu, đối lập rõ ràng, thật sự là cực kỳ buồn cười! [email protected]*đ^[email protected]#d^n
Vân Tĩnh Hảo cố kìm nén, vẫn là không giữ được: “Xì” một tiếng bật cười!
Quân Thiếu Tần cau mày lại lau mặt một cái: “Có buồn cười như vậy sao?”
Vân Tĩnh Hảo như con gà con mổ thóc gật đầu, cười đến cả người run rẩy giống như động kinh.
Thấy nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, toét miệng, lộ ra răng trắng như tuyết, cười nói: “Có thể chọc cho mỹ nhân cười, cũng là vinh hạnh của ta, cổ nhân có thải y ngu thân*, hôm nay tạm thời xem ta là diễn viên hí khúc làm cho thê tử vui vẻ rồi!”
(* Thải y ngu thân: Nói về thời Xuân Thu, Chu ẩn sĩ già Laizi rất hiếu thảo, nghĩ hết mọi biện pháp để làm cho cha mẹ vui, để họ có thể khỏe mạnh trường thọ. Khi ông bảy mươi tuổi cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, vì không muốn để cha mẹ thấy ông có tóc bạc mà đau lòng, ông đã làm một bộ y phục đầy màu sắc rực rỡ rồi mặc lên người, học cách đi đứng nhảy múa của đứa trẻ làm cho cha mẹ vui.)
Bộ dạng này của hắn, thật sự là đáng yêu, hoàn toàn mất đi vẻ uy nghiêm lãnh khốc trong cung, ngược lại càng ngày càng giống như một tiểu tử nhà nông mới vừa đón dâu, mỗi ngày làm nóng giường cho lão bà, hoàn toàn là một bộ dáng thích thú.
Cũng không thể không thừa nhận, nàng thích bộ dáng bây giờ của hắn, so sánh với thân phận đế vương của hắn, có lúc nàng càng hy vọng hắn chỉ là một người dân thường, tại trong tiểu viện này, bọn họ sinh hoạt tựa như một đôi phu thê bình thường, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng cãi nhau, không có những âm mưu tính toán ngươi lừa ta gạt, mặc cho bên ngoài thiên thu vạn thế, phong vân biến ảo, cũng không liên quan chuyện của bọn họ, bọn họ có, chỉ là cuộc sống yên tĩnh.
Nàng thật vất vả mới ngưng cười, vắt khăn trong chậu thật tốt, đưa cho hắn, sẳng giọng: “Mau tắm đi, bẩn hết rồi, tắm xong ăn cơm trước, lúc này mặt trời đang hừng hực, trồng Trường Xuân không dễ sống, chờ đến ban đêm râm mát lại trồng đi.”
Quân Thiếu Tần chỉ cười, lau mặt lại rửa sạch đôi tay, sau đó giúp đỡ nàng bưng thức ăn đến trong viện, chủ tớ ba người cùng nhau dùng cơm.
Đợi đến ban đêm, hắn mới một mình trồng toàn bộ hoa cho xong, bởi vì Vân Tĩnh Hảo có đủ chứng bệnh, hoa đan quế nhài này là một loại hoa thơm, một khi ngửi vào, sẽ ho mãnh liệt không ngớt, ngược lại những Trường Xuân này, thanh thanh đạm đạm, rất hợp ý nàng.
Xong việc, hắn lại múc nước giếng, rửa đi một thân mồ hôi, mới trở về nhà, lúc này, Vân Tĩnh Hảo hình như là đã ngủ, hắn cúi người khẽ in dấu hôn lên môi nàng, nàng mỉm cười mở mắt, lại nhẹ giơ cằm lên chủ động cùng hắn răng môi quấn quít dây dưa.
Khó được nàng chủ động như vậy, Quân Thiếu Tần vô cùng được khích lệ, mừng rỡ như điên cởi xiêm y liền chui vào chăn, lại thấy thân thể nàng dưới chăn đúng là không một mảnh vải, dưới ánh nến, mỗi một tấc da thịt cũng lưu chuyển như mật đường thơm ngọt dụ người, hắn hô hấp căng thẳng, nơi nào còn nhịn được, lập tức đặt nàng dưới thân, nín thở cướp lấy mịn màng cùng ngọt ngào của nàng......
Triền miên đi qua, cả người Vân Tĩnh Hảo xụi lơ vùi ở trong ngực Quân Thiếu Tần, hai gò má đỏ bừng, hơi thở ấm áp của nam tử lướt nhẹ qua cần cổ, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn, nàng mỉm cười nhắm mắt lại, quay người ôm lấy hắn, đầu ngón tay khẽ động, chậm rãi nhẹ nhàng vẽ trên người của hắn, không ngừng viết gì đó.
”Đang viết cái gì?” Quân Thiếu Tần bắt được tay nhỏ bé của nàng, đang định hỏi tới, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, vội nhảy xuống giường, mặc xiêm y qua loa liền chạy ra ngoài.
”Chàng đi đâu vậy?”
”Ta có món đồ tốt, nàng chờ một chút......”
Giọng nói của Quân Thiếu Tần biến mất trong bóng đêm, Vân Tĩnh Hảo vội vàng đứng lên, vốn muốn đuổi theo đi ra xem một chút, trên người lại không còn hơi sức, hai chân cũng mềm nhũn, chỉ đành phải vứt bỏ, chỉ ôm lấy chăn nhìn ra ngoài cửa.
Bất quá trong chốc lát, Quân Thiếu Tần liền trở lại, trong tay mang theo một cái lồng tre chim tước (chim sẻ) màu xanh lá, cười nói: “Nàng nhìn chim tước này một chút, rất thông minh, vậy mà nghe hiểu được tiếng người, nàng kêu nó mổ cái gì, nó liền mổ cái đó, đây chính là thứ tốt, bất quá nàng đoán thử xem làm sao có được!”
”Còn có thể làm sao có được?” Vân Tĩnh Hảo bĩu môi: “Nếu không phải chàng mua, chính là chàng trộm, dù thế nào cũng sẽ không phải chàng thổi cọng lông tơ biến ra chứ?”
”Tât nhiên là ta không có khả năng biến ra rồi, nếu ta có khả năng, trước hết biến nàng nhỏ lại, lúc nào cũng dễ mang theo trên người, một khắc cũng không rời!”
Quân Thiếu Tần vừa nói vừa tìm mấy cây trâm của Vân Tĩnh Hảo, từng cái đặt trên bàn, cười nói: “Nói cho nàng biết, đây là ta đổi lấy từ trong nhà một lão nông, hắn vốn không chịu đổi, về sau ta lấy một đôi Hòa Điền Ngọc Trụy trên người đổi với hắn, lại cầu xin hắn nửa ngày, hắn mới chịu.”
”Chàng dùng một đôi khuyên tai ngọc đổi chim tước này?” Vân Tĩnh Hảo kinh ngạc, đồ trên người hắn, đều là bảo bối có giá trị liên thành, lại chỉ đổi lấy chim tước nho nhỏ này, hắn cũng quá chịu bị thua thiệt rồi!
Quân Thiếu Tần lại cười đến tự đắc: “Trong lòng vui vẻ ngàn vàng khó mua, có Tước Nhi này, cũng giúp nàng đỡ phải ngày ngày buồn bực trong cung không có vui vẻ.” Hắn nói xong, liền mở cửa lồng ra, chỉ thấy Tước Nhi này lập tức bay ra, hắn liền nói rõ cùng giải thích thêm về từng cây trâm trên bàn, cuối cùng, mới ngồi xuống bên cạnh Vân Tĩnh Hảo, cười phân phó nói: “Tước Nhi ngoan, đi ngậm cây trâm Hải Đường của nương nương tới đây!”
Tước Nhi này ở trên bàn đi mấy bước, liền lập tức ngậm lên cây trâm Hải Đường, bay đến trước mặt Quân Thiếu Tần, vứt cây trâm xuống trong tay hắn, tiếp đó lại ngoan ngoãn bay trở về lồng chim, vô cùng thú vị.
Vân Tĩnh Hảo cười hai tiếng, đáy lòng chợt sinh ra một loại bi thương, đợi ngày mai trở lại trong cung, chính mình lại so với Tước Nhi này tốt hơn bao nhiêu? Chẳng qua đều là con chim hắn nuôi trong lòng bàn tay mà thôi.
Tuy là nàng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ làm ra dáng vẻ thích thú, cùng hắn nói đùa một hồi liền ngủ.
Chỉ là một đêm này, nàng ngủ cũng không được an ổn, mộng cảnh như sương, giữa không gian mờ ảo, nàng mơ hồ gặp được mẫu thân.
Khi đó, nàng vẫn chỉ là trẻ mới sinh nằm ở trong nôi, mẫu thân bưng nước mật ong tới đút nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng ửng hồng, miệng nhỏ nhấm nháp uống, liếm nước mật ong ngọt ngào ăn vào.
Đôi mắt đẹp dịu dàng của mẫu thân bình tĩnh nhìn nàng, nước mắt lại rơi trên mặt của nàng, một giọt lạnh lẽo.
”A Hảo, con đừng oán mẫu thân độc ác, muốn hận liền hận A Cha cầm thú của con......”
”A Cha của con, ta đối với hắn hôn thương mật ái như vậy, hắn lại báo đáp ta ra sao?”
Mẫu thân tiếng cười thê lương: “Ta là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, thế nhưng hắn lại coi ta như cỏ rác, suốt ngày ở cùng dâm phụ ma quỷ kia hồ đồ cùng một chỗ, hai người giẫm đạp lên mặt của ta tiêu dao khoái hoạt mà sống!”
”Dâm phụ này là công chúa, tất nhiên ta không sánh bằng, nhưng ta cũng là nữ nhân trong sạch, nhưng tại sao phải chịu khi dễ nhục nhã bực này?”
”A hảo, con là mẫu thân hoài thai mười tháng sinh ra, hiện giờ dâm phụ này ngày ngày đón con đi phủ công chúa, chỉ sợ là muốn đoạt con làm con gái của nàng, mẫu thân không thể để cho nàng được như ý, mẫu thân thà để con chết, cũng không thể khiến nàng được như ý......”
”Con chết, liền vĩnh viễn là con gái ngoan của mẹ, ai cũng không thể đoạt đi!”
Giọng nói của mẹ giống như độc chim ưng (chim trấm: giống chim có chất độc nói trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào là chết ngay) tàn bạo khóc lóc, bên môi còn mang theo nụ cười, điên cuồng mà khổ sở cười, vừa cười vừa đút vào trong miệng nàng, nàng còn nhỏ như vậy, chỉ biết nước mật ong hương vị ngọt ngào, lại không biết người thân thân nhất lại muốn giết nàng!
Cho đến uống xong cả chén nước mật ong, nàng mới thấy khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: “Oa” một tiếng khóc lên!
”Đau quá ———–”
Khóc đến tê tâm liệt phế đột nhiên gián đoạn, Vân Tĩnh Hảo từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ trợn to hai mắt, thở dốc từng ngụm từng ngụm, chỉ cảm thấy giấc mộng kia giống như sóng to gió lớn, chấn đắc tâm hồn người đều vỡ nát!
Là mộng, lại là mộng.
Nửa đêm lần lượt mơ về cảnh tượng hồi còn nhỏ không ngừng tái hiện, liên quan ân oán tình cừu của đời trước, kéo ra từng màn chân tướng thật đáng sợ, cả đời nàng đều không nguyện biết chân tướng thật sự!
Nàng cắn môi, sắc mặt tái xanh đến kinh người, nước mắt lặng lẽ xông lên.
Quân Thiếu Tần thấy nàng tỉnh, một mình khóc đến không tiếng động lại khổ sở, nhất thời sợ hãi, vội vàng ôm nàng vào trong lòng, cứng rắn nâng mặt nàng lên: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?”
Vân Tĩnh Hảo nhu thuận để hắn ôm, tựa vào trong ngực hắn, nghe được nhịp tim vững vàng có lực của hắn, chỉ cảm thấy đây là nơi che chở an ổn nhất thế gian, trong lúc nhất thời giữ chặt tay hắn, dần dần khôi phục bình tĩnh, ánh mắt ẩm ướt nói: “Không có gì, chỉ là một cơn ác mộng......”
”Nha đầu ngốc, trong mộng đều là giả, đã tỉnh là tốt rồi.” Quân Thiếu Tần cười, đưa tay lau đi lệ trên mặt nàng, càng ôm chặt nàng, ôm chặt đến không còn một khe hở, vùi cằm sâu vào trong búi tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Có ta ở đây, cái gì cũng đừng sợ......”
Trong bóng tối, hai người lẳng lặng ôm nhau, nàng hấp thu ấm áp chỉ có trên người hắn, dần dần xua tan lạnh lẽo dâng lên quanh thân.
Giờ khắc này, lòng của hai người, vô cùng gần sát.
Ngày hôm sau, mặc kệ Vân Tĩnh Hảo có nguyện ý hay không, bọn họ đều phải rời tiểu viện, trở lại hoàng cung.
Đài bái tướng đã xây xong, ngày mai chính là ngày bái tướng, Quân Thiếu Tần có quá nhiều chuyện phải chuẩn bị, xe ngựa một đường chạy vào hoàng cung, hắn liền tiến đến Ngự Thư Phòng, tiêu dao hai ngày, hôm nay tấu chương trên ngự án chỉ sợ đã chất thành núi!
Mà Vân Tĩnh Hảo đương nhiên vẫn là trở lại Càn Nguyên điện, có cung nữ chuẩn bị tốt nước nóng hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, nàng theo thói quen kêu một tiếng: “Cẩm Nhi”, lại không ai đáp lại nàng, nàng lại kêu một tiếng, cung nữ hầu hạ nàng vội quỳ xuống trả lời: “Khởi bẩm nương nương, hôm qua hoàng hậu nương nương đột nhiên triệu kiến Cẩm Nhi, đến nay chưa thả người trở về!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.