Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng một tiếng, vùi mặt trên vai nàng, trong giọng nói lại mang theo một chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: “Tin ta một lần nữa thôi, ta xin nàng.”
Vân Tĩnh Hảo vẫn không đáp lời, chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng trào ra hốc mắt, nàng giùng giằng cố gắng ngồi dậy, hắn liền vội vàng đỡ nàng dựa vào ghế, lấy ra nệm êm đặt sau lưng nàng, bận bụi một lúc xong, mới gọi cung nhân bưng đồ ăn sáng và thuốc vào điện, lại tự mình vắt khăn nóng cho nàng lau mặt, đút nàng uống thuốc.
Trên đầu Tiểu Thuận Tử bọc băng gạc đã đến mấy lần, nhắc nhở hắn nên lâm triều, hắn đều không nhúc nhích, sau dứt khoát bảo Tiểu Thuận Tử đi truyền chỉ, miễn lâm triều hôm nay.
Cẩm Nhi thấy Vân Tĩnh Hảo uống thuốc xong, liền bưng canh bổ phòng ăn đưa tới, Quân Thiếu Tần mở nắp chén sứ men xanh, hơi nước liền bốc lên, thơm nứt mũi, Vân Tĩnh Hảo đẩy chén cách thủy ra, bảo cung nhân đều lui ra ngoài, cúi xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiếp có chuyện cũng muốn hỏi chàng.”
Quân Thiếu Tần nhìn lại nàng, mỉm cười: “Nàng hỏi đi.”
Vân Tĩnh Hảo khẽ nắm chặt bàn tay, giọng nói nhẹ như tơ: “Chàng đã sớm biết có phải hay không? Hẳn là Phùng Lương đã nói tất cả cho chàng... chàng biết thiếp muốn đi, biết thiếp trúng độc, cũng biết uống thuốc giải, thiếp sẽ mất đi hài tử. . . . . . Có đúng hay không?”
Quân Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nghin-sung-ai-tai-mot-than/564942/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.