Edit: Lạc Thần
Quân Thiếu Tần giống như là nghe được tiếng khóc của nàng, mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng một chút, trong mắt vô cùng tĩnh mịch: "Nàng khóc cái gì? Nàng không phải là rất muốn rời xa trẫm sao? Hôm nay Trẫm chết rồi, cũng không thể khi dễ nàng nữa, nàng không thấy vui mừng sao?"
Thân thể Vân Tĩnh Hảo run run, bị lời hắn nói làm cho á khẩu không trả lời được, nàng tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của hắn, đứng dậy muốn gọi thái y vào, nhưng lại nghe hắn mở miệng trầm thấp nói: "Ta biết nàng không nỡ đi, trong lòng nàng có ta. . . . . ."
"Trong lòng có chàng thì như thế nào?" Rốt cuộc Vân Tĩnh Hảo không nhịn được khóc hu hu, nước mắt mơ hồ hai mắt, nàng đã không phân rõ rốt cuộc mình là nói, hay là hét, cổ họng khô khốc phát đau, so với cổ họng đau, cũng là tâm, giống như bị người liên tiếp xé rách khổ sở: "Thái y nói, chàng sợ là không xong, chàng không biết trong lòng thiếp có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu lo lắng. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nheo mắt liếc nhìn nàng, muốn cầm tay nàng, nàng lại đẩy hắn ra, lau lau nước mắt, cắn răng lớn tiếng nói: "Nếu như chàng không sợ chết, ta liền gả cho Tiêu Kính Nghiệp, thiếp để cho hắn hành hạ thiếp đến chết, thiếp để cho chàng đau lòng, để cho chàng hối hận, để cho chàng thành quỷ cũng không thể sống yên ổn!"
Quân Thiếu Tần cong khóe môi chỉ cười không nói, trong mắt lóe lên vẻ xảo trá, chợt hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, sau khi đợi nàng mơ hồ đến gần, liền ôm nàng vào trong lòng, không hề báo trước ngậm chặt đôi môi nàng, bất chấp tất cả chiếm đoạt, cắn nuốt lẫn nhau, không hề giữ lại, trước kia hai người hôn qua không biết bao nhiêu lần, cũng có rất nhiều lúc không kìm hãm được, nhưng cũng không có kìm lòng không đậu như bây giờ vậy, giống như là phải chết, liều mạng ôm ấp lấy đối phương, giống như về sau sẽ không thể gặp lại. . . . . .
Đợi Vân Tĩnh Hảo từ trong ý loạn tình mê tỉnh táo lại thì, xiêm áo trên người đã bị hắn cởi từng món một ra, nàng chỉ cảm giác hô hấp cực kỳ dồn dập, toàn thân mềm nhũn, mặc cho đôi môi hắn thiêu đốt da thịt nàng, nhẹ nhàng liếm mút, kích thích từng trận tê dại, giống như rơi vào trong thủy triều vô tận ấm áp, chậm rãi trôi nổi, chợt lên chợt xuống, cho đến nàng xoa ngực hắn, lại chạm đến một tay dính ngấy, nàng mới đột nhiên mở mắt!
"Vết thương chàng nứt ra rồi!" Nàng nhất thời hoảng hồn, đưa tay kéo áo trong của hắn xuống, quả nhiên băng gạc trên ngực hắn đã hiện ra màu đỏ sậm nhìn thấy mà ghê!
Nhưng Quân Thiếu Tần không sao cả, đè tay nàng lại, trong lòng nghĩ muốn cười: "Dù sao ta cũng không sống nổi, chảy chút máu cũng không có gì quan trọng, huống chi là vì nàng mà chết. . . . . ."
Nghe xong lời này, Vân Tĩnh Hảo khóc càng ngày càng nhiều, cơ hồ khóc đến tắt thở, bỗng giương tay, ôm chặt lấy hắn, đầu nóng lên, liền dán lên, học hắn trước kia đối với nàng như vậy, điên cuồng hôn hắn, thậm chí bắt đầu kéo quần hắn xuống, tay xoa nhẹ hạ thân hắn.
Từ trong cổ họng Quân Thiếu Tần rên rỉ ra tiếng, chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi trào, suýt nữa liền cầm không được, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống được, ôm nàng thở gấp nói: "Lần đầu tiên gặp nàng tại giáo ti phường, thì ta liền biết, nàng là nữ nhân ta muốn, ta không chỉ muốn thân thể nàng, mà còn muốn trái tim của nàng, hiện ta chết, nàng nói cho ta biết, ta chiếm được không?"
Vân Tĩnh Hảo cắn môi gật đầu một cái, để mặc cho nước mắt rơi mãnh liệt, rốt cuộc nói ra lời nói đã chần chờ rất lâu nơi đáy lòng, giọng nói ôn nhu: "Quân Thiếu Tần, thiếp yêu chàng. . . . . ."
Trong lòng Quân Thiếu Tần mừng như điên, nụ cười nơi khóe môi cũng đã che đậy không nổi nữa rồi, hắn đợi lâu như vậy, không phải là chờ những lời này sao? Cuối cùng nàng đặt hắn trong lòng rồi, nếu như thế, coi như thật muốn hắn vì nàng mà chết, giờ cũng xứng đáng chứ? d/đ%l^
[email protected]đo^n/
Hắn cúi đầu hôn môi nàng, lưỡi lướt qua răng nàng, chui vào trong vùng thơm ngon mềm mại kia, quấn quít dụ hoặc, muốn nàng hoàn toàn đầu hàng. Mặt Vân Tĩnh Hảo đầy nước mắt, lồng ngực nóng hổi, mũi ê ẩm, đôi tay không tự chủ được vòng qua sau cổ hắn, cái lưỡi mềm mại cũng không cam chịu yếu thế, làm chỉ có hơn chớ không kém nhiệt tình hôn trả hắn, bụng dưới hắn cứng rắn chống đỡ nàng, dục vọng như dã hỏa (lửa rừng) lửa cháy lan ra đồng cỏ. . . . . .
Nhưng lúc này, Tiểu Thuận Tử bưng thuốc vừa mới sắc xong tới, ngoài điện cười híp mắt trả lời: "Hoàng thượng, thuốc sắc tốt lắm, thái y nói, vết thương của hoàng thượng không có gì đáng ngại, mặc dù thoạt nhìn nghiêm trọng, cũng chảy không ít máu, nhưng may mắn là cứu chữa kịp thời, không bị thương tới nội tạng, chỉ cần hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt, giảm sốt, liền bình phục rồi!"
Bên ngoài Tiểu Thuận Tử luôn miệng nói, bên trong Vân Tĩnh Hảo nghe xong, trên mặt dần dần biến sắc, trong mắt đều là lửa giận, hung hăng trợn mắt nhìn Quân Thiếu Tần một hồi lâu, tức giận tới mức nghiến răng: "Chàng không phải chết sao? Chàng lừa thiếp?" Nàng trong cơn tức giận, cái gì cũng không quản rồi, đẩy hắn ra liền muốn tìm quần áo mình!
Quân Thiếu Tần cũng nôn nóng, lập tức bắt lấy đôi tay nàng, thuận thế nhấn gối xoay người, hung hăng siết chặt trong lồng ngực mình, hắn nhìn nàng, chỉ cách rất gần: "Ta lừa nàng, là muốn cho nàng lo lắng ta, muốn cho nàng xem rõ lòng mình, nàng bướng bỉnh như vậy, cứ không chịu nói ra lời trong lòng, cần phải ép mới bằng lòng bộc lộ cái tôi chân thật. Hiện giờ chính nàng suy nghĩ một chút, nếu ám khí thật gây hại thương tổn đến ta, ta liền nạp mạng, nàng có sẽ hối hận lúc trước chưa nói với ta lời thật lòng hay không?"
Vân Tĩnh Hảo đón ánh mắt của hắn, trầm mặc hồi lâu, giọng nói bất giác nhỏ nhẹ, rốt cuộc không tức giận nữa: "Thiếp lại chưa nói chàng cái gì, chàng gấp cái gì?"
"Vậy nàng còn nghĩ rời xa ta không?"
Ánh mắt Quân Thiếu Tần sáng quắc, hai cánh tay bỗng buộc chặt, ôm chặt nàng vào trong lòng, Vân Tĩnh Hảo tựa như không thể hít thở, miệng to thở hổn hển, mềm giọng nói: "Trước tiên chàng buông thiếp ra. . . . . . Chàng buông thiếp ra, thiếp liền nói."
Quân Thiếu Tần biết, lúc này nếu thả nàng, về sau liền cũng bức không được nàng nữa, vì vậy chỉ ôm nàng đến sít sao, hô hấp nóng bỏng phả bên tai nàng, giọng nói có chút căng thẳng: "Nàng nói trước đi, nếu như nàng không nói, cả đời ta cũng không thả nàng. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm thấy trên mặt càng lúc càng bỏng, hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Chàng nếu không chết được, đương nhiên thiếp vẫn không thương chàng, vẫn muốn rời xa chàng. . . . . ."
Quân Thiếu Tần tái mặt, nụ cười trên mặt cứng ngắt, vẻ mặt kia khiến nàng buồn cười, bỗng phá lên cười!
Hắn thấy nàng cười vui vẻ đến như vậy, mới bỗng nhiên phản ứng kịp, mình là đang chiếm hữu nàng, không khỏi thẹn quá hóa giận, một đôi mắt sâu sắc khẽ nheo lại, sắc mặt giận dữ chớp động khiếp người!
Vân Tĩnh Hảo mới không sợ hắn, ngẩng mặt, khiêu khích nhìn hắn: "Thế nào, chỉ cho phép chàng lừa ta, không cho ta lừa chàng sao?"
Quân Thiếu Tần bị nàng cãi lại một câu trong nháy mắt không phát cáu nữa, nhưng cũng không muốn cứ như thế mà buông tha nàng, vì vậy vừa cúi đầu liền hôn xuống, thuận thế xoa nắn khắp thân thể nàng, xoa nắn nhào nặn mềm mại trước ngực nàng, vô cùng nhẹ vô cùng dịu dàng, giống như nắm một kiện trân bảo vô cùng quý giá. Lạ
[email protected]ầ
[email protected]đ,l-q!đ^n
Vân Tĩnh Hảo bị hắn trêu chọc cả người mềm yếu, nhưng lại không có nửa phần hơi sức ngăn cản, thân thể nhẹ nhàng cứng lên, nghênh hợp hắn, khẽ nhắm mắt, không nhịn được rên rỉ ra ngoài. . . . . . Thế nhưng hắn lại đột nhiên ngừng tay, nàng sững sờ, kinh ngạc mở mắt, thấy hắn cười như không cười nhìn vẻ mặt động tình của nàng, trêu tức nói: "Nàng nghĩ muốn cái gì?"
Vân Tĩnh Hảo lúng túng, trên mặt đã hồng thành một mảnh, oán hận đẩy hắn, lại thấy ngực hắn lại ngấm ra nhiều máu, nàng đột nhiên kinh hãi, lập tức cưỡng chế để cho hắn nằm xuống, mặc quần áo, lệnh Tiểu Thuận Tử vào điện.
Tiểu Thuận Tử cầm chén thuốc đặt xuống, liền đi mời Phùng Lương tới đây.
Phùng Lương vừa thấy tình huống không tốt, trước tiên tháo băng gạc cho Quân Thiếu Tần, rửa sạch thuốc trên miệng vết thương, tái (lần nữa) thi châm cầm máu, sau đó lại băng bó băng gạc sạch sẽ lần nữa. Làm xong những thứ này, hắn không tránh khỏi việc cẩn thận nhắc nhở yêu cầu Quân Thiếu Tần: "Vết thương hoàng thượng tuy không có gì đáng ngại, nhưng lúc khôi phục, phải tránh chuyện phòng the kịch liệt, để tránh làm động tới vết thương, không ngừng chảy máu. . . . . ."
Mặt Vân Tĩnh Hảo đã đỏ đến không thể đỏ hơn nữa, Quân Thiếu Tần cũng có chút không tự nhiên, nặng nề ho một tiếng, vội vã để cho Phùng Lương lui xuống, lệnh Tiểu Thuận Tử truyền lệnh.
Chỉ là, bữa tối còn chưa tới, Ninh Sách Viễn liền tới trước rồi!
Hắn tới là vì điều tra kỹ chuyện Quân Thiếu Tần bị đâm, ngày đó, Quân Thiếu Tần cùng Vân Tĩnh Hảo là cải trang xuất cung, nắm được hành tung bọn họ, chẳng có ai ngoài người Càn Nguyên điện!
Trước khi Vân Tĩnh Hảo tỉnh lại, hắn đã hạ lệnh nhốt toàn bộ thái giám cung nữ Càn Nguyên điện biết chuyện này, chỉ ngoại trừ Cẩm Nhi, bởi vì Cẩm Nhi là người của Vân Tĩnh Hảo, mặc dù muốn bắt người, dù sao cũng phải đợi Vân Tĩnh Hảo tỉnh lại mới nói được.
Hôm nay rốt cuộc Vân Tĩnh Hảo tỉnh, hắn vừa nhận được tin tức, liền vào cung đến đây bắt người!
Thị vệ mang Cẩm Nhi đi thì nàng vẫn không nói tiếng nào, mặc cho thị vệ thô bạo mà kéo nàng ngả nghiêng, cho đến khi nhìn thấy Vân Tĩnh Hảo, nàng mới nhịn không được rơi lệ, quỳ xuống lẩm bẩm nói: "Nương nương bảo trọng, nô tỳ không thể hầu hạ nương nương rồi. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo mím môi bình tĩnh nhìn nàng, nhìn bóng dáng gầy nhỏ càng xa càng xa của nàng, cuối cùng không nhịn được bật thốt lên: "Dừng tay, không phải Cẩm Nhi!" Nàng lại chuyển hướng tới Ninh Sách Viễn, lạnh nhạt nói: "Trữ đại nhân, Bổn cung nguyện vì Cẩm Nhi bảo đảm, chuyện hành thích không có quan hệ gì với nàng, ngươi thả nàng đi!"
Sự tình liên quan trọng đại, xưa nay Ninh Sách Viễn là một người không nể tình ai, do đó một lời liền cự tuyệt: "Nương nương thứ tội, vi thần phụng chỉ tra án, thân mang chức trách, phàm người hầu Càn Nguyên điện cũng rõ ràng hành tung hoàng thượng, vi thần cũng không thể bỏ qua, xin nương nương lượng thứ."