Edit: Lạc Thần
Vân Tĩnh Hảo hơi ngẩn ra, đã thấy hắn tự tay cởi quần áo trên người nàng, lại tự mình thử một chút nước ấm phỏng tay, ngâm khăn mềm trong nước, cầm trong tay một chút sau đó vặn khô, nước thuốc nóng hổi khiến ngón tay hắn đỏ bừng, không ngờ hắn vẫn tự nhiên, chỉ bảo nàng nằm xuống đừng động.
Nàng ngoan ngoãn cười cười, nghe lời nằm xuống, mặc cho hắn dùng từng cái khăn mềm chà lau thân thể cho nàng, mùi thuốc lặng lẽ phiêu tán cả điện, nóng hổi lăn qua thân thể, đánh vào phế phủ tâm hồn, hóa thành ấm áp kéo dài làm cho người vô cùng thoải mái, nàng nhắm mắt lại, bên môi thỏa mãn cười giống như trẻ con, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng sẽ đối đãi thiếp như vậy cả đời chứ?"
Quân Thiếu Tần chớp mắt, nhéo má phấn mềm mại của nàng, liếc xéo nói: "Nào có lòng tham như nàng vậy, được ưu ái, liền nghĩ cả đời đều được!"
"Lòng tham không tốt sao?" Vân Tĩnh Hảo nâng lên khóe môi, đôi mắt sáng chớp chớp, cười gian nói: "Nếu hoàng thượng đối xử tốt với thiếp, hiển nhiên thiếp cũng sẽ đối xử tốt với hoàng thượng, thiếp cũng biết hát Tiểu Khúc vậy, nếu hoàng thượng thích nghe, thiếp liền ngày ngày hát, làm cho người vui vẻ. . . . . ."
"Nàng biết hát Tiểu Khúc?" Quân Thiếu Tần có chút hoài nghi.
"Đó là đương nhiên, hoàng thượng muốn nghe cái gì? Vô luận bài hát gì, thiếp đều có thể."
"Giọng điệu vẫn còn thật lớn." Quân Thiếu Tần xem thường nói, thừa dịp canh ngải diệp còn nóng, liền lật người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nghin-sung-ai-tai-mot-than/564915/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.