Edit: Lạc Thần
Đi tới vườn Trường Xuân, xa xa chợt nghe thanh xướng Tiểu Khúc ung dung truyền đến giọng nữ oanh vàng như trẻ con, thanh lệ uyển chuyển hàm xúc như Giang Nam Mộ Vũ, thấm vào ruột gan.
"Thiếp tóc vừa che trán, trước cửa bẻ hoa đùa. Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung mơ chua. . . . . ." Tiếng hát không nhanh không chậm, câu chữ ngôn ngữ trầm thấp dịu dàng, nghe vào chỉ cảm thấy đau khổ tận xương, đó là thanh mai trúc mã xinh đẹp hồn nhiên.
"Ở chung thời gian dài, hai người không hiềm khích, mười bốn làm vợ chồng, mặt thẹn thùng khó tan. . . . . ." Từng ngây ngô vui vẻ, chớp mắt một cái giống như tranh vẽ tái hiện trước mắt, chạm đến nỗi đau mềm mại nơi trái tim.
"Cúi đầu nơi vách tường u tối, ngàn lần gọi chẳng trở về. Mười lăm mới mở mắt, nguyện cùng trần gian và khói bụi. . . . . ." Khúc điệu bỗng lưỡng lự, người hát hàm chứa thâm tình quyến luyến, sênh ca và nước mắt, dường như có thể quyến rũ tam hồn lục phách người ta.
Đi vào trong vườn, chỉ thấy mấy cung nữ lẳng lặng đứng hầu, tạm thời bày trên bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người) các loại trái cây điểm tâm, trang điểm xinh đẹp Uyển Thục phi an vị bên cạnh bàn, có khác là một nữ tử y phục màu vàng đang ngâm nga thiển xướng, mở đôi môi đỏ thắm, gõ răng ngọc, đôi mắt sáng uyển chuyển, hiện ra là thu thủy: "Luôn luôn giữ lời thề, sao nhìn lên phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nghin-sung-ai-tai-mot-than/564912/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.