Nho Quan có dòng sông Bôi chảy qua vô cùng thuận lợi cho việc canh tác hoa màu, nhưng đây cũng là vẫn đề hàng năm Nho Quan phải đối mặt, cứ mùa đông đến nước sông giảm mạnh khiến cho người dân quanh vùng không thể canh tác nên ở nho quan thường chỉ có một mùa vụ mùa hè.
“Đại nhân nếu cứ để như vậy không ổn, nếu có chiến sự mà chúng ta không tự cung cấp được lương thực thì rất dễ rơi vào thế bị động”
Trong phòng nghị sự của Trần Công có hai người đang bàn việc Quân một là Trần Công, còn người vừa lên tiếng là Lưu Nhân cha của Lưu Cơ cũng chính là mưu tướng của Trần Công đã theo Trần Công nhiều năm
“Hiện nay Dương Đình Nghệ đã bình định được Giao Chỉ làm sao có chuyện chiến sự được, Lưu Nhân ngươi có phải hơi lo xa rồi không”
“Đại nhân không biết hiện nay nước Sở luôn chầu chực để động binh với nhà Hán. Nếu chiến sự nổ ra thì Giao Chỉ ta là được lợi nhiều nhất có thể tha hồ đánh chiếm nhà Hán. Nên hiện nay Giao Chỉ chả khác gì cái gai trong mắt của nhà Hán cả. Dương đại nhân cũng biết điều này nên đã thu binh lực lại tự xưng là tiết độ sứ cống nạp cho nhà Hán để bọn hắn không có cớ động binh”
“Nếu như ngươi nói vậy việc chiến tranh sảy ra chỉ là việc sớm muộn”
“E là như vậy”
Chả trách Lưu Cơ đời sau được sánh với quỷ tài Quách gia trong tam quốc. Có một người cha biết nhìn xa trông rộng như vậy làm sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nghiep/117182/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.