Anh vẫn mặc chiếc áo khoác ca rô màu xám đậm, cằm có nhiều râu hơn một chút, môi nhếch lên.
Cô đứng lên, đi qua, “Tôi vẫn còn sống.”
Cô ngẩng mặt nhìn về phía anh, “Là sai lầm của anh…hay là cố ý?”
“Tôi phạm vào một sai lầm.” Anh cúi đầu đối diện cô.
“Cái gì?”
“Trước khi làm việc, tôi chưa bao giờ nói chuyện với đối phương.”
Cô khẽ cười lên, “Sợ không xuống tay được ư?”
“Có lẽ vậy.”
“Thế thì, vì sao anh nói chuyện với tôi, vì sao không giết tôi?”
Anh đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thật lâu sau mới trả lời cô, “Em có tín ngưỡng, tôi không giết người có tín ngưỡng.”
“Tôi? Tín ngưỡng gì?” Cô cười ngỡ ngàng.
Tần mắt anh một lần nữa chuyển sang mặt cô, “Từ đầu đến cuối em vẫn không tin tôi sẽ giết em.”
Cô bật cười, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích, “Cám ơn anh!”
Đây là lời cô vẫn muốn nói với anh, không chỉ bởi vì anh cứu cô. Cô tuyệt vọng đối với thế giới này, cho đến khi gặp anh, cô đem hy vọng mỏng manh này gởi gắm trên người anh, mà cuối cùng, cô nhận được đáp án hoàn hảo.
Cho dù con đường sau này khó khăn đi chăng nữa, cô tin bản thân có dũng khí đi tiếp.
“Đừng cám ơn tôi.” Anh cười ảm đạm, “Cám ơn chính em, mạng em lớn.”
Cô nhớ lại cảnh tượng viên đạn xuyên qua người, nửa tháng nay, cô suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay/1945474/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.