Trong căn phòng màu vàng ấm áp ấy, cô từ từ mở mắt ra, nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh rồi bất chợt giật mình cúi xuống nhìn bộ đồ đang mặc trên người ( chiếc áo lên cổ lọ trắng dài rộng như một chiếc váy, hương thơm trên áo vẫn phảng phất rất giống với mùi thơm trong căn phòng)..khuôn mặt cô đầy khó hiểu suy nghĩ về mọi chuyện, trong đầu cô chỉ nhớ mang máng cô ngất trước cổng nhà anh, ai bế cô lên phòng và ai thay đồ cho cô, cô hoàn toàn k biết..
Cánh cửa phòng mở ra khiến cô giật mình ôm lấy chiếc chăn.. anh xỏ tay túi quần bước vào đứng mép giường..
- tỉnh rồi à?
Cô gật gật đầu..
- cảm ơn anh..
- không có gì, lần sau đừng ăn vạ trước cổng nhà tôi như thế.
- gì chứ?
- không đúng à? Cô có điên không mà đứng trời tuyết thế hả? Người ta ngày càng khôn ra còn cô ngày càng ngốc đi thì phải ( nói nhưng tay lại cầm bát cháo nên đưa cho cô)
- này Đặng Đình Dũng..tôi đến đây k phải để anh chê bai..
- vậy cô đã thấy ai đứng trời tuyết suốt giờ đồng hồ chưa hả? Người như thế k điên thì cũng cực kỳ điên..
Cô hét lên.
- Đặng Đình Dũng..!
Anh thở dài..
- người thì bé con mà cái mồm lúc nào cũng ồn ào thế nhỉ?
Cô lườm anh hất mạnh chăn xuống rồi bước xuống giường..
- đồ tôi đâu? Tôi xin lại rồi còn đi về..
Cô bước được 3
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-yeu/3271313/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.