Tiêu Đạc nói không cần phải trả tiền, Kiều Nhụy Kỳ nhận lấy sự tốt bụng của anh. Cô ăn xong bữa sáng, thử khóa mới, rồi ngồi lên ghế xích đu trong vườn.
Bác sĩ đã khuyên cô trong những ngày này nên hạn chế dùng mắt, nên buổi sáng hôm đó cô cũng không định vẽ. Cô nhắm mắt lại, dựa vào ghế xích đu, cảm nhận không gian xung quanh.
Lần này gặp vấn đề về mắt, với Kiều Nhụy Kỳ không hoàn toàn là điều xấu. Cô nhận ra rằng sau khi không còn dựa vào mắt, các giác quan khác của cơ thể trở nên nhạy bén hơn.
Dù là thính giác, khứu giác hay xúc giác, những thay đổi mà trước đây cô hoàn toàn không chú ý giờ đây lại giúp cô hình dung rõ hơn về thế giới này.
Cô cứ như vậy, yên tĩnh dựa vào ghế xích đu một lúc lâu, cảm nhận ánh nắng từ bên này tràn sang bên kia.
Mọi thứ đẹp đẽ như đang ở trong một lâu đài sâu trong rừng, cho đến khi cô ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn.
Đó là món bò kho cà chua!
Bụng Kiều Nhụy Kỳ kêu lên hai tiếng, cô mở mắt, từ lâu đài trong tưởng tượng trở về với thực tại.
Tiêu Đạc đang ở trong bếp nấu ăn.
Trước khi đến đây, anh đã nhờ người dự trữ một số thực phẩm trong tủ lạnh, vốn chỉ để phòng khi cần, nhưng không ngờ lại gặp được Kiều Nhụy Kỳ ở đây.
Mắt cô vẫn đang bị thương, ăn đồ ăn bên ngoài liên tục cũng không tốt, anh nghĩ đến việc tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-xuan/3738210/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.