Kiều Nhụy Kỳ lấy điện thoại lại, trong đó có nhiều thêm một hàng chữ của Tiêu Đạc gõ ở bên dưới.
“Ăn xong gọi thêm.”
Kiều Nhụy Kỳ nhướng mày, cô ngẩng đầu lên đúng lúc thấy Tiêu Đạc cúp điện thoại: “Bảo Tiêu tổng đừng khách sáo, Tiêu tổng đúng là không khách sáo thật ha?”
Tiêu Đạc lấy một tấm thẻ vàng trong ví da ra đưa cho cô: “Tôi có thẻ VIP ở đây, lát nữa tính tiền sẽ được giảm 15%.”
Kiều Nhụy Kỳ nhận lấy tấm thẻ trong tay anh xem kỹ. Tấm thẻ được làm rất tinh xảo, trên mỗi tấm thẻ đều có một dãy số, tấm thẻ của Tiêu Đạc là 8888.
Số sê-ri bắt mắt này thoạt nhìn là biết quý giá cỡ nào, hơn nữa tấm thẻ này không chỉ là thẻ VIP của một nhà hàng nào đó mà sẽ được giảm giá khi mua hàng bất kỳ ở Lộc Đảo này.
“Nhưng tấm thẻ này chắc là nạp nhiều tiền cùng một lúc rồi sau đó trực tiếp quẹt thẻ khi mua hàng đúng không?” Kiều Nhụy Kỳ cầm tấm thẻ hỏi Tiêu Đạc, “Nếu là như vậy, thế chẳng phải biến thành anh thanh toán hay sao?”
Tiêu Đạc đáp: “Đều như nhau cả.”
“...” Kiều Nhụy Kỳ nghẹn họng, thế này đâu có giống nhau được chứ, “Đã nói là hôm nay tôi mời khách rồi.”
Tiêu Đạc nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng em không cảm thấy nếu không dùng thẻ giảm giá thì sẽ thiệt ư?”
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Tất nhiên là thiệt rồi, đâu chỉ thiệt 15% thôi, mà là tận một trăm triệu lận đấy!
“Vậy lần này cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-xuan/3727282/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.