11h trưa.
Sếp Trung sốt ruột tới nỗi đầu sắp mọc ra ba cọng eng teng.
Trời ạ?!
Hai tên này làm gì mà gọi tới cháy máy cũng không đứa nào nghe hết. Hôm nay cần phải đi gặp một đối tác lớn. Đã đặt bàn hết rồi, đâu thể cuối cùng để một mình mình đi được.
Nếu là nhân viên bình thường thì chắc chắn là có kịch vui để xem. Thế nhưng đây lại là cái tên ông trẻ a!
Gọi, rồi lại gọi.
Cuối cùng cũng có kẻ bắt máy.Thế nhưng giọng điệu này khiến sếp Trung anh đây suýt nghẹn mà chết.
- Gì vậy?
- 11h rồi đó!. Cậu cũng không phải là quên hẹn hả?
- Chỉ có như vậy?
- Cậu nói vậy là sao? Hồ sơ đều do..
- Tít...Tít...
Nguyễn Hoàng lười biếng cúp ngang máy. Quẳng điện thoại vào một xó. Mặc kệ tên Giám Đốc nhân sự nào đó đang mặt nhăn như quả táo tàu phơi khô.
Ừ, thì dĩ nhiên là mặc kệ.
Có chuyện gì quan trọng bằng việc giờ đây, một vành tóc mai nhỏ đang dụi trong lồng ngực cậu, thở ra những tiếng đều đều...
Nói, hạnh phúc thực khó, mà cũng thực dễ.
Như vậy là đủ hay chưa?
Với cậu, thêm một nụ hôn rơi lên vầng trán ai kia. Thế, chính là đủ.
- ----------------
Thái Dương kỳ thực đã tỉnh.
Từ khi tên ngốc nào đó bê một chậu nước ấm vừa phải tới lau qua từng chút nhẹ nhàng trên thân thể cậu.. không chừa một chỗ nào...
Cậu, đã tỉnh.
Thế nhưng xấu hổ tới mức không biết nếu mở mắt ra, sẽ phải làm sao, sẽ phải nói gì. Thế nên vẫn chọn nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-sau-tram-ngay-yeu-em/22938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.