Thái Dương mê man tỉnh dậy.
Chết, kỳ thực ra cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như những bụm máu tụ và những vết khâu rạch nơi bụng kia không truyền tới cơn đau rợn người. Cậu những tưởng mình thực sự đã được giải thoát.
Đôi mắt đờ đẫn nhìn lên vòm tường trắng tinh. Cậu chua chát cười nhạo chính bản thân mình. Chỉ là chết, vậy mà cũng không làm được, lại hèn hạ tới như thế này sao?
Mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, chẳng quản thời gian trôi qua như thế nào nữa, nỗi đau từ thể xác và tinh thần quá mạnh, khiến cậu hoàn toàn quên hết những khung cảnh ở xung quanh. Cho tới khi một vài giọng nói đã ồn ã bên giường:
- Sao lại chưa tỉnh?
- Để tôi kiểm tra lại liều lượng thuốc mê.
Thái Dương run đôi mi,
Đôi mắt mông lung đảo quanh... mờ mịt... chỉ như có thể thấy được một người vén vết thương trên bụng cậu mà kiểm tra, giống như khoác trên mình một chiếc áo blouse. Vị bác sĩ ấn một chút, đau tới chính cổ họng cậu phải bật một tiếng ho. Thế nhưng, người con trai trẻ tuổi cao ráo đang ngồi ngay kia.. là ai?
Cậu có quen sao?
Hơn nữa, đôi tay lại đang nắm chặt tay của người con trai ấy, rất lớn, rất ấm áp,
Khuôn mặt nhợt nhạt vì đau không đủ sức để nhìn cho rõ. Chỉ là ngay sau đó liền có tiếng nói cất lên.
- Cậu chủ, nếu cậu còn nán lại nữa sẽ nhỡ chuyến bay
- Ừm.
Đôi bàn tay ấy dần rời xa...
Một ngón tách ra, lại một ngón. Hơi ấm cũng theo tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-sau-tram-ngay-yeu-em/22930/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.