Người thức trắng còn có Lưu Trạm, sự việc của Trần Công vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng. 
Sương phòng nằm trên tầng hai của khách điếm, cửa sổ mở toang, Lưu Trạm ngồi hút thuốc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào màn đêm xa xăm. 
Tống Phượng Lâm chợp mắt một lúc rồi tỉnh, dạo gần đây y ngủ rất ít, đế kinh đang ấp ủ giông tố, thử hỏi làm sao y có thể an lòng? 
Duỗi tay phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không, y hơi nhổm dậy, nhìn thấy có bóng người ở gần cửa sổ. 
"Đánh thức đệ rồi à?" Lưu Trạm hỏi. 
"Huynh muốn uống trà không? Ta đi nấu." Tống Phượng Lâm xuống giường, khoác tạm áo ngoài lên. 
"Không cần đâu, đừng vất vả." Lưu Trạm đóng một bên cánh cửa sổ lại, sau đó vươn tay kéo y vào lòng mình. 
Bệ cửa sổ của khách điểm này khá rộng, song sắt kéo dài ra phía ngoài, dưới lầu là một con đường đá, ban ngày có thể nhìn thấy những gánh hàng rong hoặc thương lữ đi qua đi lại. 
Tống Phượng Lâm tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn, thả lỏng cơ thể. 
"Đang nghĩ chuyện của Trần Công à?" 
Lưu Trạm không đáp nhưng cảm xúc tức giận dường như sắp hóa thành thực thể. 
Tạm thời chưa nói những chuyện khác, ban đầu Trần Công vào cửa hàng Lưu Ký làm việc, gã chỉ là một tạp dịch, Lưu Thành thấy thiếu niên này đáng thương nên mở cho một con đường, rồi sau đó nhiều lần đề bạt gã lên những vị trí cao hơn, thậm chí khi gã và Lưu Duyệt Hinh có tư tình, cuối cùng nhà họ Lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-dam-luu-day/3561784/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.