Huyện Võ Nguyên, thôn Thiên Thương.
Trong thư phòng, Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân vừa xem xong sổ sách, khiếp sợ hồi lâu nói không nên lời, đồng thời cũng nghĩ tới một chuyện đáng sợ khác, nếu núi bảo vật kia mà hoàn toàn rơi vào trong tay một mình Chu Thiền thì mạng của Lưu Trạm sao mà giữ nổi.
“Các con xử lý rất thỏa đáng.” Lưu Học Uyên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm.
Tống Nghi Quân nói: “Nếu muốn giành lấy một phần thế lực ở Bắc Cương thì không thể để cho Bắc Cương chịu sự quản lý của duy nhất một gia tộc được. Thế lực của gia tộc họ Chu đang như mặt trời ban trưa, Bắc Cương tuyệt đối không thể chỉ có một mình họ Chu, nếu không...”
Lưu Trạm nói không chút kiêng dè: “Nếu Bắc Cương thuộc về họ Chu, chúng ta muốn tiếp tục phát triển chỉ có thể phản bội.”
Giả sử sau khi Chu Thiền nắm giữ được Bắc Cương thì sao có thể để cho Lưu Trạm – một người ngoài biết rõ mọi bí mật tồn tại?
Không có Lưu Trạm, thư viện Vân Trung sẽ không còn lớp bảo vệ, cùng vinh hoa cùng lụi tàn, chỉ có nước làm cho các thế lực của Bắc Cương bị khuấy đục ngầu lên như hiện tại mới có cơ hội cho bọn họ đục nước béo cò.
“Đứa nhỏ này!” Lưu Học Uyên bị cái thói không biết giữ mồm giữ miệng của Lưu Trạm chọc cho nổi giận.
Tống Phượng Lâm chỉ lắc đầu cười, lẳng lặng ở một bên pha trà.
Lưu Trạm sáng suốt lảng sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-dam-luu-day/3561732/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.