Cưỡi ngựa từ Cấp Dương Quan đến thành Tấn Dương chỉ mất khoảng nửa ngày, đại hoàng tử được tấn chức Duệ Vương và đại tướng quân Chu Thiền được năm ngàn kỵ binh hộ tống đi trước tới Tấn Dương một bước, còn đại quân thì hành quân theo tốc độ bình thường.
Tai mắt đông đảo của họ Nhan ở thành Tấn Dương nhận được tin tức Duệ Vương muốn đóng quân ở Tấn Dương từ lâu. Thái thú Tấn Dương là Nhan Khải Vanh dẫn theo tông thân họ Nhan và các quan lại lớn nhỏ của thành Tấn Dương ra cổng thành chờ đón.
“Tội thần Nhan Khải Vanh bái kiến Duệ Vương điện hạ, bái kiến đại tướng quân!”
Duệ Vương mặc một thân nhung trang ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, gã không có ý định che giấu thái độ khinh miệt của mình đối với Nhan Khải Vanh.
Còn nhớ tám năm trước Nhan Khải Lượng vào kinh tham gia lễ mừng thọ của tiên đế, khi đó gã vẫn chỉ là con trai của thân vương.
Con cháu họ Nhan mắt cao hơn đỉnh đầu, tuy không có ngôn từ nào bất kính nhưng cái kiểu kiêu ngạo cao cao tại thượng từ trong xương cốt của con cháu họ Nhan vẫn làm cho đại hoàng tử canh cánh trong lòng mãi.
“Làm thế nào mà ngươi còn mặt mũi mặc quan phục và làm thần tử của Đại Sở này vậy?” Duệ Vương cười nhạo.
“Họ Nhan các ngươi làm mất ba cửa quan bốn huyện ba mươi hai thôn xóm và ngàn dặm đất đai của Đại Sở, sao không tự sát để tạ tội với tổ tiên luôn đi? Bổn vương vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-dam-luu-day/3561664/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.