“Con, con nói cái gì!?”
Lưu Trạm bị Lưu Học Uyên đuổi chạy khắp nhà, ông cầm trong tay một cái chổi, động tác sấm rền gió cuốn, đánh cho Lưu Trạm phải kêu gào.
“Cha! Đây là binh pháp, cướp lương thảo của địch để mở rộng doanh trại, đây là binh pháp ghi trong binh thư mà!”
Lưu Học Uyên chẳng rảnh quan tâm trong binh thư có binh pháp đó hay không, cứ phải đánh trước đã, “Con còn lý sự!? Tự tiện dẫn quân sang đất Yến, việc này nếu bị truyền ra ngoài thì chính là tội chém đầu đó có biết không hả!?”
Lưu Trạm biết chứ, nhưng trước tiên cứ phải làm cha mình nguôi giận cái đã, bị đánh vài cái chẳng tính là gì, chờ ông đánh mệt rồi tự khắc sẽ hết giận, bởi vậy hắn cũng chỉ giả vờ chạy trốn mà thôi, nếu thật sự muốn chạy thì có mười Lưu Học Uyên cũng không đuổi kịp.
“Nhưng mà nếu con không làm như vậy thì lấy lương thảo đâu mà nuôi quân? Thủ hạ của con có hơn trăm người, ăn mặc ở cái nào cũng cần chi tiêu, chưa kể vũ khí quân nhu cũng không đủ dùng.”
Lưu Học Uyên đuổi đến mệt, chống nạnh thở hồng hộc.
Lưu Trạm nhân cơ hội nói tiếp: “Những quý tộc đó cất giữ lương thảo quân Yến cướp được khi tấn công bình nguyên Thương Hà, làm hại rất nhiều bá tánh phải lưu vong khắp nơi, con giả làm sơn tặc cướp lại cũng là có lợi cho đại cục mà.”
“Nhưng dù sao việc này cũng quá nguy hiểm! Cha không cho phép con xuất binh nữa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-dam-luu-day/3561653/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.