Trái ngược với Tề Thù đang rối rắm hết sức, thì ở bên này Chúc BÌnh Tự được Văn Thư Bạch khuyên nhủ khô cả lời, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi Thượng Hải trước rồi tính.
Nói đúng hơn là chạy trốn, chạy đến miền sơn cước, thoát khỏi thành phố J.
Anh yên vị trên đoàn tàu màu xanh tróc sơn, chao đảo lắc lư theo tuyến đường ray tiến về phía trước. Anh tựa vào bên cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh ngoài ô cửa bị kéo dài rồi dần khuất khỏi tầm mắt.
Buồng điện thoại công cộng bị quấn đầy dây điện, trên nóc có vài con chim sẻ, vỗ cánh phành phạch bay đi. Mảnh lông chim nho nhỏ rơi xuống cuốn theo cơn gió trôi đi xa, đi xa...
Đầu Chúc Bình Tự khó chịu dựa vào ô cửa kính, muốn giảm bớt phần nào cơn đau nhức do ghế ngồi cộm cứng gây ra. Ánh mắt nhìn vào khoảng không. Lúc này xe lửa bất thình lình chấn động, anh xui rủi bị đập đầu vào cửa kính. Anh hít hà một hơi rồi lật đật che trán lại, cảm thấy người ớn lạnh.
Giờ phút này anh thật sự đã hoàn toàn cô đơn một mình.
Ba chữ này dù cho bắt đại hai ghép lại với nhau nghe cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Năm lên bảy ba mẹ mất đi, mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, hai mười lăm lại gặp cảnh bạn trai ngoại tình, hai mươi tám tuổi chia tay, không còn gặp lại bạn nối khố nữa, xong vì ăn uống không đàng hoàng mà phải đến một thành phố xa lạ.
Đường về nhà không rõ.
Vì thế giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-van-chua-muon/1370966/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.