Năm nay Khâu Hành luôn bận rộn, không có nhiều ngày rảnh rỗi, anh thường xuyên đi công tác, khi không đi thì nhà máy cũng luôn có việc tìm anh, vì vậy thời gian về nhà không nhiều.
Tình trạng của Phương Mẫn vẫn khá tốt, không ai kích động bà, cuộc sống ổn định, mỗi ngày chăm hoa, đọc sách, đôi khi hơi lẫn, nhưng không có lúc phát bệnh nghiêm trọng.
Thời tiết dần lạnh, khi Khâu Hành về nhà cảm thấy trong nhà không đủ ấm, mặc áo ngủ bên ngoài phải khoác thêm áo khoác.
Sau bữa tối, người giúp việc về nhà, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Phương Mẫn khoác áo khoác, ngồi trên sofa đọc sách, Khâu Hành ngồi khoanh chân trên sofa, ôm gối, đang trả lời tin nhắn.
“Tiểu Thuyền ở đó có lạnh không?” Phương Mẫn đột nhiên hỏi.
Khâu Hành không ngẩng đầu, trả lời: “Lạnh ạ.”
“Chắc chắn là lạnh, trên núi nhiệt độ thấp.” Phương Mẫn lại hỏi, “Khi nào con bé về?”
Khâu Hành nói: “Không biết, cô ấy chưa nói với con.”
“Con không biết hỏi à?” Phương Mẫn liếc nhìn anh, mặc dù giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại ẩn chứa chút khinh thường, “Thật vô dụng.”
Khâu Hành không phản bác, chỉ cười khẽ.
Khâu Hành gõ trên điện thoại, gửi một tin nhắn đi.
Khâu Hành: [Mẹ anh nói anh vô dụng vì không biết khi nào em về.]
Lúc này Lâm Dĩ Nhiên đã nằm xuống, bên ngoài rất lạnh, cô co ro trong chăn, còn ôm một cái túi sưởi.
Lâm Dĩ Nhiên thấy tin nhắn, cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3563354/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.