Lâm Dĩ Nhiên không muốn để bản thân trông quá thảm hại, cô cúi đầu vùi vào cánh tay mình. Cô không muốn bộc lộ sự đau lòng trước mặt Khâu Hành, muốn giữ cho mình chút tự trọng.
Nhưng cô không biết cãi nhau, cũng không muốn cố ý dùng “tiến sĩ” để làm Khâu Hành đau lòng.
Việc suýt nữa nói ra từ “tiến sĩ” khiến cô hối hận mãi, không muốn dùng điều đó như một công cụ để làm tổn thương Khâu Hành khi cãi nhau. Khâu Hành chỉ học đến trung học là vì anh không có cách nào khác.
Vì thế, Lâm Dĩ Nhiên vừa giận lời Khâu Hành nói, lại vừa tự trách mình vì đã nói sai.
Cô cúi đầu nên không thấy Khâu Hành lặng lẽ nhìn cô một lúc, sau đó bước tới.
Lâm Dĩ Nhiên cảm nhận được chân Khâu Hành chạm vào đầu gối mình, nhưng vì trên mặt có nước mắt nên cô không ngẩng đầu lên.
“Lâm Tiểu Thuyền.” Khâu Hành chạm vào cánh tay cô.
Lâm Dĩ Nhiên không đáp lại.
“Em khóc à?” Khâu Hành lại hỏi.
Lâm Dĩ Nhiên nói: “Không.”
Khâu Hành cũng ngồi xổm xuống, khuỷu tay đặt lên đầu gối. Lâm Dĩ Nhiên không ngẩng đầu, Khâu Hành cũng ngồi yên.
“Không có tiến sĩ à?” Khâu Hành đột nhiên hỏi.
Lâm Dĩ Nhiên không muốn trả lời câu hỏi này, không nói gì.
“Em nói không có, anh sẽ kể cho em nghe chuyện khác.” Khâu Hành lại nói.
Lâm Dĩ Nhiên vẫn không muốn để ý đến anh, nhưng lại muốn nghe “chuyện khác” của Khâu Hành.
Vì thế Lâm Dĩ Nhiên ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3563349/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.