Tin nhắn này khiến Khâu Hành đứng sững tại chỗ, cười mà không cười, nhìn hồi lâu.
Khâu Hành chỉ có thể lặp lại câu hỏi ban đầu: [Em định ở lại bao lâu?]
Lâm Dĩ Nhiên không trả lời nữa.
Dù thời gian này Lâm Dĩ Nhiên không liên lạc với Khâu Hành, nhưng cô vẫn thường xuyên nói chuyện với dì Phương. Tình cảm giữa hai người không bị ảnh hưởng bởi Khâu Hành, dù cô và Khâu Hành có ra sao, cô cũng sẽ không cắt đứt liên lạc với dì Phương. Dù sao trong hai năm Khâu Hành không nhận dì Phương, dì vẫn đón nhận Lâm Dĩ Nhiên, coi cô như con gái.
Dì Phương luôn biết chuyện cô đến vùng núi dạy học, dì đã nói với Khâu Hành rằng Tiểu Thuyền lên núi, Khâu Hành nghĩ cô như mọi lần cùng giáo viên đi hoạt động trên núi, giống như những lần trước đi đến các vùng mục trường.
Khâu Hành mặc định rằng Lâm Dĩ Nhiên đã trở về trường, đến hôm nay mới biết cô vẫn còn ở trên núi.
“Chưa về sao?” Khâu Hành ngẩn người, hỏi, “Sao vậy?”
“Con bé làm giáo viên, dạy học cho các em nhỏ trên núi.” Dì Phương lo lắng nói, “Không biết điều kiện ở đó ra sao, không biết Tiểu Thuyền có quen được không? Có lẽ sẽ rất khó khăn.”
Khâu Hành theo phản xạ cau mày, hỏi: “Cô ấy đi khi nào?”
“Đã một thời gian rồi.” Dì Phương mới nhận ra, ngạc nhiên nhìn anh, “Sao con không biết?”
Khâu Hành không trả lời, dì Phương lại hỏi: “Con không liên lạc với Tiểu Thuyền sao?”
“Dạ không.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3563347/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.