Qua kỳ nghỉ Quốc khánh, thời tiết trở lạnh, sưởng của Khâu Hành ở một thành phố phía Bắc, năm nay trời lạnh rất sớm.
Khâu Hành thường xuyên gọi điện về nhà, mỗi ngày nói chuyện với mẹ. Phương Mẫn trong điện thoại có thể nói chuyện bình thường với anh, mặc dù dòng thời gian vẫn có chút lộn xộn.
Khâu Hành gọi điện buổi sáng sớm và tối muộn, có một ngày Phương Mẫn hỏi về Tiểu Thuyền.
“Tiểu Thuyền đi đâu rồi?”
Khâu Hành trả lời: “Đi học rồi.”
“Con làm con bé giận à? Trước khi đi nó khóc.” Khâu Hành nghe mẹ lẩm bẩm một mình.
“Tiểu Thuyền mà khóc là mũi đỏ hết cả, nhìn mà xót xa.”
Lâm Dĩ Nhiên đã đi rất lâu rồi, đến hôm nay mẹ anh mới nhắc đến cô. Bà không bao giờ liên hệ Lâm Dĩ Nhiên với Khâu Hành, bởi vì trong thế giới của bà, Lâm Dĩ Nhiên sống trong hiện tại, còn Khâu Hành sống trong quá khứ.
Đây là lần đầu tiên sau khi bà ốm nhắc đến Lâm Dĩ Nhiên trước mặt Khâu Hành.
Khâu Hành ngừng một lúc rồi mới nói: “Không có đâu.”
Phương Mẫn hỏi tiếp: “Vậy sao con bé khóc?”
Khâu Hành nói: “Chắc tại em ấy không nỡ xa mẹ.”
“Không phải đâu.” Phương Mẫn phản bác.
Khâu Hành lại im lặng vài giây, rồi cười nói: “Vậy thì em ấy tự mình muốn khóc.”
“Sao lại thế được!” Phương Mẫn tức giận, không cho phép ai nói xấu Tiểu Thuyền, “Mẹ không nói chuyện với con nữa, mẹ cúp máy đây.”
Bà nói xong thì thật sự cúp máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3563336/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.