Tuy rằng lời nói của Khâu Hành rất cứng rắn, cũng chuẩn bị tư thế đầy đủ, nhưng so với gã đàn ông đối diện thì anh rất gầy, về mặt hình thể thì không có lực uy hiếp cho lắm.
Mặt Lâm Dĩ Nhiên trắng bệch, tay đang túm áo của Khâu Hành không kìm được mà run lên.
“Chắc chắn mày không thể đưa nó đi được, không phải chuyện của mày thì mày bớt quản đi.” Gã đàn ông đối diện nói với Khâu Hành.
“Để tao bắt gặp rồi mà tao có thể bỏ đi một mình được sao?” Khâu Hành nghiêng đầu, liếc nhìn Lâm Dĩ Nhiên đang trốn ở phía sau anh, lại quét mắt nhìn gã đàn ông từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi quần lót này, nói: “Ai đã đụng phải chuyện này rồi thì không thể mặc kệ được, mày đang quay phim tội phạm đấy à?”
Khâu Hành quay đầu lại hỏi Lâm Dĩ Nhiên: “Còn trở về đây làm gì?”
Lâm Dĩ Nhiên kèm theo tiếng khóc nức nở đáp: “Em muốn lấy hồ sơ của em, đi học cần phải dùng đến.”
“Trong nhà còn ai không?” Khâu Hành hỏi.
“Hình như không có…” Lâm Dĩ Nhiên trả lời anh.
Khâu Hành bèn một tay xách theo thanh sắt, tay còn lại đưa ra phía sau kéo cánh tay Lâm Dĩ Nhiên qua, Lâm Dĩ Nhiên liếc nhìn gã đàn ông phía trước, sợ hãi dính sát vào Khâu Hành.
Suy cho cùng thì con người vốn có dây thần kinh xấu hổ, đây là đặc tính khác nhau giữa người với động vật.
Gã đàn ông này trong lúc còn đang ngáy ngủ thì đã vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3430212/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.