Bố trí động phủ sinh động hơn một chút, đồng thời hắn cũng kiểm kê một chút tài sản cá nhân đạt được trong chuyến lịch luyện lần này. Hắn xử lý mọi chuyện mất cũng phải hơn một giờ, suy nghĩ một lát, hắn cảm thấy bản thân phải đi qua chào hỏi các vị trưởng bối một phen. Nói là làm, hắn rất nhanh ra khỏi Trấn U Minh…
…
“Phù! Cuối cùng cũng xong.”
Nhất Vô Niệm lê lết thân thể trở về động phủ, hắn đã tích cực đi bái phỏng các vị phong chủ cho tới các vị sư bá, có thể nói những ai quen biết hắn đều đi một lượt. Hắn không phải đi lấy lòng đối phương, đơn giản chỉ là dựa theo bối phận của mình, dùng tư cách vãn bối đi thăm hỏi. Hơn nữa, lần này sư tôn cũng chịu nhiều áp lực từ các phía hắn dù sao cũng phải thể hiện bản thân một chút, để lão nhân gia ngài không mất mặt mũi.
Sư tôn chưa từng mở miệng bảo hắn phải làm như vậy nhưng hắn có ý nghĩ của mình, phận làm đệ tử há lại chỉ trông chờ sư tôn một mình gánh vác mọi chuyện. Người khác nghĩ thế nào hắn mặc kệ, nhưng bản thân hắn không thích điều đó hay nói chính xác, hắn không chấp nhận điều đó.
“Tình hình cũng không đến nỗi bết bát cho lắm mặc dù vẫn có vài vị phong chủ khá là không ưa mình.”
Thật sự thì, hắn cũng không trách cứ bọn họ.
Việc hắn làm khó ai có thể hiểu được, thông cảm được. Trên vai những người này mang trọng trách quá lớn, đại biểu cho cả tông môn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967169/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.