“Hai vị, ta có lời muốn nói.”
Đột nhiên Hứa Nghị lên tiếng phá vỡ bầu không khí ở đây, Nhất Vô Niệm nghi hoặc nhìn qua hắn muốn xem đối phương định nói gì nhưng mà thiếu niên kia dường như không có kiên nhẫn đến như vậy, y dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Hứa Nghị mở miệng nói: “Không có hứng thú!”
Sau đó quay qua Nhất Vô Niệm bình tĩnh nói chuyện: “Ngươi nói không sai, vừa rồi quả thật là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo bất quá, hiện tại ta thay đổi rồi người như ngươi chẳng mấy chốc cũng chết mòn ở trong đây mà thôi.”
Nói xong, thiếu niên không nhìn về bất kỳ ai nữa cất bước rời khỏi nơi đây.
Không ai ngăn cản thiếu niên rời đi, chẳng mấy chốc thân ảnh của y đã biến mất khỏi nơi đây. Bên cạnh Hứa Nghị, vốn im lặng bấy giờ Ninh Tiểu Bạch mở miệng hỏi: “Hứa Nghị sư huynh, chúng ta cứ thế để cho hắn rời đi hay sao. Người đó…”
Lời chưa nói hết nhưng Hứa Nghị lại rõ ràng điều mà Ninh Tiểu Bạch muốn nói, hắn trầm tu một lát mới lên tiếng: “Chúng ta không đủ thực lực để giữ chân hắn lại, muốn đối phó hắn cần phải báo cho các vị sư huynh, sư tỷ khác nữa.”
Ninh Tiểu Bạch cũng minh bạch điều hắn nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Cuối cùng ánh mắt của hai người bọn họ cũng rơi xuống người Nhất Vô Niệm, sau cùng vẫn là Hứa Nghị mở miệng hỏi han:
“Vị thí chủ này chẳng hay có thể dành chút thời gian trò chuyện với bọn ta?”
Nhất Vô Niệm cầu còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967106/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.