Nhất Vô Niệm bởi vì nơi đây có chữ “Ma” mà hơi nhíu mày, một khu vực thuộc phạm vi của thế lực của phật môn thế mà tồn tại một nơi như như vậy, đây chẳng phải đang đánh mặt bọn họ. Hắn có suy nghĩ như thế cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng bên cạnh hắn – Nam Phương Trường Sinh thì không.
Đối với thái độ của Nhất Vô Niệm cũng không lạ chút nào, một thời gian quen thuộc nó cũng hiểu sơ sơ về hắn. Một tên tiểu tử chân ướt chân dáo bước vào tu chân lộ, nói thật, trong lòng nó cũng không ôm bao nhiêu hy vọng hắn sẽ hiểu. Trong đầu tổ hợp chút chút lời nói, nó hơi nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một phía chầm chậm giải thích:
“Ngươi cho rằng, nơi đây là phạm vi của phật môn nhưng vẫn tồn tại nhưng khu vực có mật độ ma khí dày như này phải không?”
Không để ý Nhất Vô Niệm ở bên cạnh khẽ gật đầu, Nam Phương Trường Sinh tiếp tục nói: “Bình thường mọi người sẽ thắc mắc như vậy, hoặc chính xác là xem thường phật môn nhưng… ngược lại đối với phật môn lại là chuyện tốt!”
“Chuyện tốt?”
Nhất Vô Niệm không hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy, chuyện tốt.”
Ngữ khí của con rùa vô cùng nghiêm túc, giống như một vị tiền bối giảng giải cho vãn bối.
“Nhất Vô Niệm, ngươi bước vào con đường tu chân mặc dù không dài thế nhưng cũng không ngắn, chắc cũng phải biết tu sĩ muốn tiếp tục trên con đường này không chỉ cần thiên phú cùng nghị lực.”
“Ý của ngươi là… cơ duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967103/chuong-136.html