“Sao thế! Hây… ngươi cũng đừng để trong lòng, mặc dù pháp bảo này cũng không giống như ban đầu ta dự đoán thế nhưng cũng là một món pháp bảo mạnh.”
Nam Phương Trường Sinh thở dài, âm thanh mang một chút tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
“Cây cung này được gọi là Lam Huyết Tàn Cung, nghe nói là một món pháp bảo thượng cổ nhưng giờ chỉ còn là tàn bảo, bất quá đẳng cấp thụt lùi xuống còn Hư Khí trung phẩm.” Nhất Vô Niệm bình tĩnh nhìn qua nó nói về lại lịch cây trường cung.
“Thật!” Nghe được lời hắn nói, con rùa hai mắt tỏa sáng vội vàng từ trên tảng đá bò xuống đi tới trước mặt Nhất Vô Niệm. Chỉ cần nhìn biểu tình của nó, hắn cũng đã hiểu con hàng này muốn gì, ngoại trừ ham ăn như trư ra sở thích còn lại chính là mỹ nữ cùng bảo vật. Nơi đây không có mỹ nữ cũng chẳng có đồ ăn, vậy chỉ còn lại là bảo vật.
“Ngươi nói xem!” Nhất Vô Niệm ném cây trường cùng trên tay ra, trường cung bay lơ lửng trước mặt con rùa lập tức khiến cho nó vội vàng quan sát thật kỹ, thỉnh thoảng nó còn gõ gõ mấy phát lên thân cung dường như muốn kiểm tra phẩm chất, cấp độ của món pháp bảo này.
“Ô, thế mà lại là bảo vật thật. Hơn nữa, đúng là ẩn giấu một chút khí tức xa xưa bất quá có vẻ như chẳng còn bao nhiêu uy lực. Món pháp bảo này muốn luyện chế, nâng cấp nó mạnh hơn chỉ sợ rất khó, đáng tiếc!”
Thẩm định xong, con rùa lập tức chẳng còn bao nhiêu hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967098/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.