Khương Dương vội vàng lắc đầu, xua tay phủ nhận: “Làm sao có thể, ta chỉ là một tên đệ tử ngoại môn tầm thường bên trong Huyền Đan Tông mà thôi.”
“Vậy, tại sao ngươi lại hiểu rõ Trấn U Minh như vậy?” Nhất Vô Niệm tò mò lên tiếng hỏi Khương Dương vấn đề này.
Dường như Khương Dương cũng đoán trước được hắn sẽ hỏi như vậy, y trầm ngâm mấy giây rồi mới mở miệng giải thích:
“Như ta vừa nói, ta vốn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn của Huyền Đan Tông. Bởi vì thiên phú tu luyện không cao, tu hành tại Huyền Đna Tông hơn hai mươi năm cũng mới bước vào Luyện Khí Kỳ tầng 5. Đối việc này, ta cũng chỉ biết bất đắc dĩ chấp nhận số phận.
Thế nhưng có một ngày, trong lòng có chút buồn đi ngang qua một khu vực đột nhiên có một đạo âm thanh vang vọng trong đầu. Ban đầu, ta cũng chỉ cho rằng bản thân tuyệt vọng quá nên sinh ra ảo giác, nhưng không, âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng, dù muốn hay không thì nó vẫn cứ vang vọng bên trong trí óc của tam dường như chỉ cần ta không chấp nhận thì chắc chắn không buông tha.
Đối phương nói, chỉ cần làm theo những gì hắn nói thì sẽ truyền thụ cho ta một môn công pháp mạnh mẽ, có thể giúp ta đột phá cái gọi là rào cản linh căn thiên phú, giúp ta đột phá những cảnh giới cao hơn. Mặc dù ta xác định được đối phương đúng là không phải ảo giác thế nhưng cũng không hề tin tưởng lời nói của hắn, bất quá đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967075/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.