“Vâng, tổng quản đại nhân!”
Hai tên thị vệ đưa tay nắm lấy Nhất Vô Niệm đang nằm ở trên đám cỏ lôi kéo hắn đi ra bên ngoài miếu hoang.
“Các ngươi không được làm như vậy.” Lão già ho “khụ khụ” mấy tiếng giơ tay muốn ngăn cản bọn họ.
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn lão già nói: “Chẳng phải ngươi muốn cứu hắn sao, ta đập chết hắn trước mặt ngươi cho người biết thế nào là tuyệt vọng. Ha ha ha…”
Lão giả biết nam tử sẽ không buông tha cho họ bèn lập tức lao vào ngăn cản đám thị vệ kia, lão dùng thân mình che chắn cho Nhất Vô Niệm, miệng còn không ngừng cầu xin: “Xin các vị đại nhân tha cho tên tiểu tử này, lão phu cho dù dùng cái mạng này đổi cũng được. Mong các vị giơ tay đánh khẽ.”
“Hừ, cầu xin sao? Muộn rồi. Các ngươi chưa ăn hay sao vậy, đánh, đánh thật lực vào cho ta.” Nam tử khinh thường chẳng buồn quan tâm tới lời lão già nói.
Hắn trơ mắt nhìn lão già dùng thân mình che chắn cho hắn, đến hơi thở cuối cùng lão già cũng không hối hận, lão mấp máy đôi môi đỏ tươi bị nhuốm bởi máu, “Cố gắng sống sót!”
Rồi lão già tắt thở.
Không biết bao lâu, không biết từ bao giờ nơi miếu hoang chỉ còn lại hắn và lão già, chỉ tiếc lão già đã không còn hơi thở.
Nhất Vô Niệm cắn răng, con mắt hơi đỏ lên, mặc dù trong lòng hắn biết đây đều là giả, nhưng hắn vẫn có chút không nhịn được, khóe mắt có chút ướt át.
Cơn giận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967049/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.