Có rồi!
Nhất Vô Niệm lập tức nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Không chút do dự, hắn liền lên tiếng nói: “Sư bá, Vô Niệm lần này đến đây là muốn mượn một ít điển tịch liên quan tới đại lục. Cụ thể là một số điển tịch về thiên tài địa bảo, chăm sóc linh sủng cùng với những điển tịch về kiếm đạo.”
Nói xong hắn còn bổ sung: “Sư tôn sợ Vô Niệm ở bên trong Trấn U Minh quá nhàm chán, muốn Vô Niệm tìm hiểu một chút những điển tịch, vừa có thể nâng cao tâm cảnh vừa có thêm nhiều kiến thức.”
Dương Thanh nghe xong mấy lời của Nhất Vô Niệm một tay sờ cằm của mình, trong lòng thầm nghĩ Lăng Không sư đệ mới chỉ thu đệ tử lần đầu, không ngờ đã suy xét nhiều khía cạnh như vậy. Như vậy cũng tốt, đứa nhỏ này thiên tư mặc dù yếu một chút nhưng tâm cảnh lại mạnh, cộng thêm tài nguyên của tông môn không sợ không giúp hắn đột phá được Nguyên Anh…
“Lăng Không sư đệ đã suy xét chu toàn như vậy ta cũng không có gì phản đối, vốn ta còn muốn tặng tiểu tử ngươi chút thuật pháp mạnh mẽ nhưng nghĩ lại cảm thấy mình suy xét chưa chu toàn. Hây… vẫn là sư tôn của ngươi dạy bảo đệ tử tốt.”
Dương Thanh đối với Nhất Vô Niệm cảm khái, sau đó cười tươi nói: “Được rồi, ngươi chờ ở đây để ta chọn lựa giúp ngươi.”
“Vô Niệm đa tạ sư bá đã chiếu cố!” Nhất Vô Niệm đối với Dương Thanh chắp hai tay cảm tạ.
Dương Thanh rời đi Nhất Vô Niệm đứng ở bên ngoài trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967004/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.