Sau một hồi tranh luận trên phố, hai người rất nhanh đã tới được nha môn. Đưa người về xong, cũng không nghĩ muốn gặp mặt Thiết Thủ, Truy Mệnh vừa dợm bước muốn rời đi nhưng lại bị Tiểu An cản đường.
Tiểu An biết, nếu bây giờ hắn đi thì mấy năm sau cũng không thể gặp được y nữa. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tâm tư của hắn đã vây lấy y… giờ đây chia ly nhanh như vậy, làm sao không khỏi luyến tiếc?
Truy Mệnh biết rằng hắn đang khó xử, trong nhất thời không biết làm sao khuyên được vị thiếu niên kia.
“Dù sao thì gặp qua phụ thân ta rồi hãy đi. Nghe đại sư bá nói tình cảm của hai người rất tốt mà?” Tiểu An túm lấy áo Truy Mệnh, lúc này lại có vài phần dáng điệu của trẻ con.
Nhớ tới Thiết Thủ, ánh mắt Truy Mệnh có vài phần u ám, hàng mi khẽ buông. Một lát sau ngẩng đầu, phát hiện thiếu niên kia vẫn nhìn mình chăm chú, y cố che giấu bằng nụ cười mà lại không rõ phản chiếu trong mắt bao nỗi cô liêu. Trong lòng Tiểu An run lên từng trận.
“Ngươi không muốn thấy mặt phụ thân ta sao?” Tiểu An do dự mở miệng. Biểu cảm của Truy Mệnh trước giờ chưa từng buồn bã đến thế, đã không còn nụ cười che giấu, lần đầu tiên lộ ra tâm tình thực sự của mình khiến thiếu niên cảm thấy hết sức kỳ quái.
“Phụ thân… Người rất nhớ ngươi.”
Tiểu An không nói dối. Thật ra đã nhiều lần hắn trông thấy Thiết Thủ nhìn mình chăm chăm, nhãn thần như xuyên qua, rơi vào một nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-lai-ba-nam/76730/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.