Hôn xong lại ôm thêm một lúc, bảy giờ năm mươi, bên tai truyền đến tiếng chuông chuẩn bị vào tiết một, Lâm Kiến Lộc hỏi "Em muốn tìm chỗ đợi, hay là?"
"Em đợi anh ở trường." Diêm Hàn nói.
Thình lình trở về đây, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết phải đi đâu.
Tuy bây giờ có tiền, nhưng vẫn không nghĩ ra nên làm cái gì, đi tiệm net chơi cả ngày sao? Cậu không còn thích chơi game từ lâu rồi.
Đi khách sạn mướn phòng chơi? Vậy cũng hơi nhàm chán.
Diêm Hàn nói "Em về trường ôn chuyện với mọi người, anh bận chuyện của anh đi, nhớ phải về tìm em là được."
Nói xong, hai chân nhảy lên nhẹ nhàng đứng trên đầu tường.
Cây xanh trong trường còn chưa dính sương thu lạnh lẽo, lúc này cây lá um tùm, Diêm Hàn nhảy đến bên cạnh tán cây xanh mượt, nhìn xuống bên dưới không có ai rồi nhảy xuống.
Trước khi đi cậu còn không quên quay đầu lại cho anh Đại Lâm cái hôn gió, thuận tiện phất phất tay, dùng khẩu hình nói "Tạm biệt".
Lâm Kiến Lộc "..."
Hai chân vững vàng đáp đất, một giây trước đại ca còn cười cợt nhả chợt dừng cười, cậu nhịn không được quay đầu nhìn về phía tường, trong ánh mắt đều là không đành lòng.
... Nhưng có thể làm gì bây giờ, cũng không phải là con nít, chẳng lẽ nói anh Đại Lâm đừng đi vội, ở lại chơi với em?
Diêm Hàn cảm thấy mình không thiếu kiên cường đến như vậy.
Tuy rằng trong khung cảnh hết sức quen thuộc mà lại lạ lẫm này, nếu có Lâm Kiến Lộc bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-ay-toi-mang-do-nu-di-hoc/992872/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.