🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vậy nên cuối cùng cũng chỉ hôn một cái.

Thế nhưng anh Đại Lâm nói thích một người là vì bản thân người đó, mà không phải thân thể, nên Diêm Hàn cũng nhịn xuống.

Bây giờ muốn cậu làm gì đó với Lâm Kiến Lộc, cậu thật sự có hơi khiếp đảm.

Nói thật thì chuyện tình cảm cậu cũng chỉ là thằng khờ mà thôi, nếu không thì đâu có cô đơn lẻ bóng đến tận bây giờ.

Tính cách của con người rất kỳ quái, mà hơn phân nửa là do thời thơ ấu.

Một lần cậu vô ý nghe được chuyện từ chỗ Lý Hồng Khinh, còn bé không được cha mẹ thương yêu, người như vậy khi trưởng thành sẽ rất sợ được người ta yêu.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đại ca cảm thấy mình chính là trường hợp điển hình cho lý luận này.

Dạo gần đây cậu cũng suy nghĩ rất nhiều, cậu không thể nghi ngờ là có tình cảm với Lâm Kiến Lộc.

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cục đá cũng phải nóng, huống chi cậu cong trời sinh.

Chỉ cần buông bỏ cục đá trong lòng, những cái thích đó trở nên rõ ràng hơn.

Sở dĩ mãi không thừa nhận là bởi vì cậu không dám, từ trong tiềm thức đã cảm thấy mình không xứng.

Ai cũng có nhược điểm.

Mà nhược điểm của Diêm Hàn là ở đó.

Thế nhưng trừ nhược điểm cậu cũng có rất nhiều ưu điểm.

Ví dụ như một khi nội tâm tồn tại tâm thái trốn tránh, lảng tránh theo bản năng, cậu sẽ cưỡng chế bản thân, mạnh mẽ dằn xuống để đối mặt với nội tâm của mình, đối mặt với Lâm Kiến

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-ay-toi-mang-do-nu-di-hoc/992835/chuong-122.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 122
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.