Diêm Hàn hỏi Lâm Kiến Lộc rốt cuộc từ khi nào hắn bắt đầu thích cậu, Lâm Kiến Lộc liền thành thật trả lời "Lúc xác định là thích sao? Có lẽ là lúc nghỉ hè."
"... Cái gì là xác định là thích?"
"Trước khi xác định là thích cậu tôi đã thích cậu rồi, chỉ là mất chút thời gian xác nhận."
"..."
Được rồi, anh Đại Lâm làm việc lúc nào cũng cứ như đi nghiên cứu vậy, nghiêm cẩn, cụ thể, cho dù là tâm ý của mình cũng phải xác định thật kỹ mới dám tỏ tình với cậu...
Từ từ.
"Vậy là từ tháng hè đầu hay tháng hè cuối? Tôi nhớ tháng cuối hai chúng ta không liên lạc thường xuyên lắm mà?"
Lâm Kiến Lộc nói "Khoảng thời gian đó tôi đang xác nhận."
"..."
Đại ca bèn tò mò "Xác nhận thế nào?"
"Thử không gọi cho cậu." Đối phương hơi rũ mắt, nhìn sang chỗ khác, trên mặt cũng hiếm khi mà có một ít nét thẹn thùng "Thử không nghĩ về cậu, sống mà không có cậu."
"..."
"Sau đó phát hiện không có cậu chịu không nổi."
Lúc nói lời này Lâm Kiến Lộc lại đưa ánh mắt về, nhìn thẳng vào cậu mà nói.
Hắn thấy trong sách, để đối phương nhìn rõ mắt mình, đây là sự tôn trọng và thẳng thắn thành khẩn khi nói chuyện với người yêu.
Hắn hy vọng Diêm Hàn có thể cảm nhận được thành ý của hắn.
Gần một tháng không liên lạc với cậu, sinh hoạt một mình, chủ yếu là muốn bỏ thói quen khiến mình ỷ lại người này.
Dù sao đối phương cũng là kiểu người tươi đẹp đến lóa mắt, đụng chạm cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-ay-toi-mang-do-nu-di-hoc/992832/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.