Chương trước
Chương sau
Kỳ thật nghĩ lại thì lần trước dừng kế hoạch kiều mị, chủ yếu là do khi đó Diêm Hàn quá sợ Lâm Kiến Lộc, cho nên lúc trở thành bạn cùng bàn cậu dứt khoát bỏ luôn.
Nhưng khi đó là cậu sợ mình làm thế nào cũng không làm được tư thái thiên kiều bá mị đó, bởi vì hai người không thân lắm, Diêm Hàn sợ làm như vậy mãi ngược lại thành dậu đổ bìm leo, cho nên mới chủ động dừng lại.
Nhưng giờ không có giống nha!
Lớp khố cuối cùng cũng kéo xuống trước mặt người này rồi, đại ca còn gì để sợ nữa!
Diêm Hàn nháy mắt sinh động hẳn lên "Tuy rằng không thể trắng trợn táo bạo mà nói cho cậu ấy anh phải làm nhiệm vụ, nhưng lúc Lâm Kiến Lộc cảm thấy kỳ quái anh có thể giải thích với cậu ấy là anh sợ bị người ta hoài nghi, không thể không giả bộ kiều mị trước mặt người ta có đúng không?"
Tiểu Ngũ [Ờmmm...]
Bởi vì vốn đã biến thành nhiệm vụ bug, Diêm Hàn lợi dụng cái bug này để hoàn thành nhiệm vụ hình như cũng không có gì sai?
Tiểu Ngũ đơn giản xin chỉ thị cấp trên sau đó trả lời cậu [Có thể nha.]
"À á." Diêm Hàn không dấu vết mà gật đầu lặng lẽ.
Vốn còn chờ nghỉ hè không gặp Lâm Kiến Lộc lại suy xét vấn đề này, nhưng cảnh đời đổi thay... Ai mà biết hai người làm bạn cùng bàn xong quan hệ có tiến bộ vượt bậc hay không chứ!
Nghĩ như vậy mà không bắt đầu cái kế hoạch kiều mị này thì không được hợp tính đại ca.
[Nhiệm vụ hết hạn đã khởi động, hệ thống phụ trợ đã online, ký chủ có vấn đề gì Tiểu Ngũ bên này có thể giải đáp nghi vấn cho anh mọi lúc mọi nơi nha!] Giọng con nít còn nhõng nhẽo thêm một tí.
"..." Diêm Hàn lễ phép mà nói "Cảm ơn."
Mục tiêu đầu tiên vẫn phải là nhanh chóng bắt được rương kho báu của mục "Mỹ", đối với nhiệm vụ này Diêm Hàn vẫn Phật hệ như cũ.
Cho nên mặc dù khởi động lại kế hoạch, mặt ngoài trông cậu hoàn toàn không có biến hóa nào.
Chẳng qua đại ca vẫn còn một nghi hoặc với cái nhiệm vụ ẩn này "Nếu có người khác hoài nghi thân phận của anh, liệu có phải cũng sẽ có nhân vật mục tiêu khác không? Sau đó còn có thêm cái rương kho báu nữa?"
Rương kho báu có hay không thì chưa nói, nhưng nếu có người hoài nghi hệ thống sẽ thông qua hình thức tuyên bố nhiệm vụ để nhắc nhở cậu, đây cũng là một cái tín hiệu nha!
Ít nhất sau này trước khi rớt áo trước mặt ai cậu cũng biết được, cố gắng che lấp.
[... Anh mơ đẹp đấy.]
Tiểu Ngũ lãnh khốc vô tình tạt cho cậu bát nước lạnh tỉnh não [Cùng lắm chỉ nhắc anh một cái thôi! Hơn nữa nhiệm vụ kia có số hiệu là 120, nhiệm vụ có số một đi đầu như vậy đều là nhiệm vụ đặc biệt! Điều kiện kích phát nó vô cùng nghiêm khắc!]
"Điều kiện kích phát gì?"
[...]
Nếu đã không còn là nhiệm vụ bảo mật, Diêm Hàn hỏi, Tiểu Ngũ cũng nói luôn [Một đối tượng hoài nghi sinh ra nguy cơ lật xe, nguyên nhân lật xe lại không phải sai sót chủ quan của ký chủ. Hai cái đồng thời đạt được mới có thể kích phát nhiệm vụ 120 của chúng em!]
"Chỉ một đối tượng có nghĩa là nếu có nhiều hơn một người nghi ngờ anh, nhiệm vụ này sẽ không được kích phát?"
Thế thì hiểu rồi, nhiệm vụ ẩn này sở dĩ tồn tại là do tính khoan dung hệ thống dành cho mớ yêu cầu của cậu —— Lúc chỉ bị một người nghi ngờ sẽ áp dụng hình thức nhiệm vụ để nhắc nhở cậu.
Mà cũng chỉ đến thế thôi.
Loại khoan dung này chỉ giới hạn ở một người, mà nguyên nhân lật xe còn phải không nằm ở sai sót của cậu cơ.
—— Người vừa có chỉ số thông minh cao vừa có bàn tay vàng như Lâm Kiến Lộc là trăm năm khó kiếm một người, gặp phải hắn hệ thống còn thấy xui, cho nên mới cho mình một cái nhiệm vụ giúp mình đánh yểm hộ.
... Thế nhưng cũng may đấy là Lâm Kiến Lộc.
Nếu đổi thành người khác trực tiếp lộ giới tính thật của mình ra ngoài, đại ca cũng chỉ có thể dọn dẹp sạch sẽ đi chờ chết.
Nghĩ đến đây ánh mắt Diêm Hàn nhìn Lâm Kiến Lộc lại càng thêm nhu hòa, tâm tình cảm kích lộ cả ra ngoài... Chỉ có thể hỏi thêm vài câu để thể hiện tình cảm.
Giờ cơm tối náo nhiệt phần lớn bạn học đều chọn đến sân thể dục để hoạt động, số ít không thích ra ngoài vận động sẽ đi qua đi lại ngoài hành lang, hoặc là đến phòng giữ đồ nói chuyện phiếm đùa giỡn, chỉ còn vài người là ở lại lớp học bày, mà đại biểu cho quần thể chăm chỉ khắc khổ này trong lớp mười bốn hẳn chính là Diêm Hàn.
Lúc cậu hỏi bài Lâm Kiến Lộc, Ôn Giác vinh ở ngoài tán dóc với người ta, chơi sướng cũng không quên thực hiện chức trách phó bang chủ Nhan bang của mình, lâu lâu lại chạy tới chọc Diêm Hàn, lại thuận tiện quan sát xem hai vai chính của "Trang CP nhân khí tối cao của diễn đàn nặc danh" có hỗ động gì đáng báo cáo hay không.
Rồi sau đó phát hiện anh Nhan của cậu ta vẫn luôn hỏi bài anh Lâm, Ôn Giác Vinh ở bên cạnh kiên trì nghe xong hai bài liền bị dọa chạy.
Lúc Diêm Hàn tham gia trận đấu của các học bá Ôn Giác Vinh coi từ đầu đến đít, còn tặng không ít quà, nếu không phải cậu ta thật sự không thích học tập, không chừng bây giờ đã thành fan cứng kênh của Diêm Hàn rồi.
Nhưng dù không chú ý chuyện học, cậu ta cũng biết Diêm Hàn vì livestream mà nỗ lực bao nhiêu, cuộc thi này đối với anh Nhan của cậu ta mà nói rất quan trọng, dù cậu ta có muốn anh Nhan nói thêm vài câu với mình cũng không dám quấy rầy.
Một khoảng thời gian cơm tối liền giải quyết toàn bộ vấn đề trong kho đề, Diêm Hàn cũng không ngờ đến, cảm khái hiệu suất cao, đồng thời bỗng nhiên cảm thấy chuyện giải xong hết đề trước khi đấu bán kết cũng có hy vọng.
Vốn còn định tham thảo cùng Lâm Kiến Lộc một phen trước, còn dư lại cậu sẽ cầm đi hỏi giáo viên.
Không ngờ bước sau bị lượt đi mất, tiết tự học buổi tối còn lại cậu hoàn toàn có thể tiếp tục giải đề.
"Anh Đại Lâm đúng là thiên tài!" Lúc dọn lại kho đề Diêm Hàn nhịn không được cảm khái thêm một lần.
Tuy rằng mấy lời thế này cậu nói cũng đủ nhiều, mà hiển nhiên Lâm Kiến Lộc cũng được khen không ít, thế nhưng cậu vẫn muốn nói.
"Tôi thấy cậu còn lợi hại hơn cả giáo viên, kiểm tra giữa kỳ chắc chắn không thành vấn đề, có lẽ cuối kỳ còn lấy được học bổng cũng không chừng!"
Học bổng là dựa trên kết quả cuối kỳ cùng giữa kỳ, còn có tổng hợp điểm thi đua các khía cạnh khác, mỗi loại chiếm một trọng lượng khác nhau, nhưng không cần biết như thế nào, chỉ cần là Lâm Kiến Lộc thì đều không thành vấn đề.
Này vừa nghĩ là đã thấy trâu bò, bởi vì số lượng có hạn, cho tới nay học bổng của ban tự nhiên cũng chỉ dừng ở mấy người lớp chín, chưa từng có ngoại lệ.
Nội bộ lớp chín đã cạnh tranh đủ kịch liệt, mấy học sinh lớp khác đều ngước nhìn không tới.
Nhưng tình hình này có khi lại bị Lâm Kiến Lộc đột ngột chuyển ban làm thay đổi ấy chứ...
"Học bổng?" Lâm Kiến Lộc hỏi.
"Đúng vậy, không phải mỗi cuối kỳ sẽ cho mỗi ban tự nhiên xã hội ba chỗ sao? Hình như học kỳ 1 cậu cũng lấy rồi nhỉ? Mỗi người được tặng bao nhiêu?"
Lâm Kiến Lộc "500."
"..." Hố, hình như hơi ít.
Cho đến hôm nay, Diêm Hàn nhờ livestream mà kiếm được chút tiền đã sớm quên hết những ngày tháng khó khăn lúc mới xuyên tới rồi.
Thế nhưng mấy thứ như học bổng cao trung không phải nằm ở vấn đề tiền bạc.
Mà là vinh dự!
Diêm Hàn nói "Thế cũng tốt nha, đủ ăn hai bữa lẩu, không phải không công, anh Đại Lâm phải cố lên ha."
"Ừ, tôi biết rồi." Lâm Kiến Lộc nhìn cậu một cái, rồi sau đó nói "Cậu cũng cố lên, nói không chừng sau này cậu cũng lấy được."
"Tôi á? Không thể nào." Diêm Hàn cho rằng Lâm Kiến Lộc chỉ thuận miệng nói, cậu cũng không để trong lòng, lấy bút tiếp tục giải đề.
Giờ khắc này cậu còn chưa lường được một ngày nào đó trong tương lai, mấy chuyện như lấy học bổng với cậu mà nói cũng chỉ là lấy đồ trong túi, tiện tay tranh thủ mà thôi.
Trước tiết tự học buổi tối, lớp trưởng còn nói một chút tiên độ báo danh trận đấu bóng rổ.
"Trận đầu tiên là thứ tư tuần này, thế nhưng lớp chúng ta tương đối may mắn, sau cuối tuần mới tới phiên chúng ta, tôi cân nhắc thừa dịp khoảng thời gian này thì nên luyện một chút, cố định sau giờ cơm tối mỗi ngày, bắt đầu từ ngày mai."
Lớp trưởng vừa nhìn sổ tay vừa nói, trông còn ra dáng cán bộ lắm, bạn học đã báo danh trước đó cũng không có ai tỏ vẻ bất mãn, chỉ nói "Còn có mấy ngày, bây giờ tập còn kịp không đây?"
"Luyện tập một vài thứ cơ bản cùng phối hợp, không được thì tìm vài học sinh thể dục nhờ huấn luyện, tóm lại cứ thử trước đã." Lớp trưởng nói tiếp "Còn có chuyện bạn Nhan Hàm hỏi ban nãy..."
Diêm Hàn đang giải đề dời ánh mắt khỏi mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn lớp trưởng, chỉ nghe đối phương nói "Tôi hỏi rồi, nhà trường nói là nếu không gom đủ người thì con gái cũng có thể tham gia, cho nên nếu cậu nguyện ý thì ngày mai có thể tham gia huấn luyện chung luôn."
Lớp trưởng nói xong lại viết vài chữ lên sổ tay, Diêm Hàn cũng không ngờ cậu ta đi hỏi thật, lúc ấy cậu hỏi cái này cũng chỉ là không muốn từ bỏ mà thử xem sao thôi, kỳ thật bản thân cũng cảm thấy nhà trường chưa chắc sẽ cho cậu tham gia.
Hơn nữa tình huống hiện tại của cậu cũng không có cách tiêu hơi cho bóng rổ.
Mà cậu còn vừa khởi động lại kế hoạch kiều mị, mấy chuyện như chơi bóng rổ... Hình như không thích hợp lắm.
Diêm Hàn cũng không muốn làm lớp trưởng khó xử, dứt khoát nói lời thật, tỏ vẻ lúc thi đấu không cần cố ý xếp cậu vào hàng chính thức, nếu thật sự thiếu người cậu có thể làm dự bị, nhưng mà luyện tập ngày thường cậu không có cách tham gia.
"À..."
Lớp trưởng cũng ẩn ẩn nghe nói tin đồn bạn học Nhan Hàm từng treo Ngụy Ninh Hâm lên đánh, tuy rằng thấy khó tin nhưng cũng không coi khinh cậu, nên không miễn cưỡng cậu tham gia huấn luyện "Vậy cũng được, cậu tự tập đi, không bắt buộc cậu."
"Nhưng mà tối mai là buổi huấn luyện đầu tiên, cậu vẫn nên tham gia một chút, xem mọi người đến trình độ nào."
Diêm Hàn nghĩ nghĩ, liền an bài nhiệm vụ học tập giờ cơm tối ngày mai sang lúc khác, gật đầu đáp ứng "Được."
Mấy bạn học khác, đặc biệt là nữ sinh nhìn thấy Diêm Hàn cũng tham gia huấn luyện, tâm tư nháy mắt sinh động hẳn lên, sôi nổi nhấc tay tỏ vẻ mình cũng muốn tham gia đội bóng rổ.
Lớp trưởng "... Các cậu đừng có quậy."
Đó là mấy nữ sinh tuần trước còn theo chân bọn họ ra ngoài chơi, còn có bọn Tần Tư Du ồn ào nói "Bọn này không có quậy nha, đây không phải là góp chút lực cho tập thể à!"
"..."
Lớp trưởng đứng trên bục giảng trực tiếp nuốt nước miếng, chép chép miệng "Vậy vừa lúc, việc thứ hai tôi muốn nói là trường học muốn mỗi lớp có một đội cổ động viên, cũng không có gì, chỉ cần làm một tiết mục, sau đó làm sinh động bầu không khí lúc bọn tôi thi đấu, biểu diễn tiết mục gì thì, giống đại hội thể thao ấy."
"..." Mấy nữ sinh đồng thời trầm mặc một trận, sau đó Tần Tư Du cùng một đám nữ sinh cẩn thận hỏi "Thế Nhan Hàm có tham gia không? Nếu anh Nhan tham gia thì bọn này đồng ý."
Mấy nữ sinh khác nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý, đúng không sai đi đâu được, mấy nhỏ muốn nhảy là lá la với nữ thần á.
Diêm Hàn vừa mới định vùi đầu học tập đột nhiên nằm không cũng trúng đạn "???"
Lúc này giọng của Tiểu Ngũ cũng vang trong đầu [Tính cực tham gia hoạt động tập thể, tranh đoạt vinh dự cũng là chuyện mà một học sinh đức trí thể mỹ lao toàn năng nên làm đó nha.]
Diêm Hàn "..."
"Không phải anh vừa tích cực tham gia đấu bỏng rổ đấy sao? Bây giờ anh là thành viên dự bị vinh quang đấy chứ đùa." Diêm Hàn theo lý, tỏ vẻ mình không có không tích cực không hướng về phía trước.
Lúc này đến phiên Tiểu Ngũ trầm mặc.
Hệ thống phân tích một hồi còn cảm thấy hình như cũng có lý... Mỗi thân phận dự bị cũng không thích hợp làm cổ động viên rồi.
Vì thế Tiểu Ngũ không còn gì để nói, bạn học cùng lớp ồn ào Diêm Hàn cũng không để vào mắt, cộng thêm những người tương đối thân với cậu cũng biết gần đây cậu vội giải đề, thật sự rất bận, cho nên mọi người cũng chỉ nói giỡn, không ai định để cậu làm cổ động viên thật.
Bởi vì đáp ứng lớp trưởng sẽ dùng thời gian cơm tối ngày mai để huấn luyện, cho nên tối Diêm Hàn về ký túc xá lại học thêm nửa giờ, cộng thêm nửa ngày hôm sau tập trung cao độ đặt hết chú ý lên học tập, tới giờ cơm tối Diêm Hàn hầu như đã hoàn thành nhiệm vụ học tập trong khoảng thời gian kia rồi.
Cho nên tới thời gian huấn luyện Diêm Hàn hưng phấn hơn bất cứ ai, cầm bóng rổ chạy ra khỏi phòng học, một đường chạy tới sân bóng rổ bên ngoài, trực tiếp lao lên, "Bốp" một tiếng ném bóng vào rổ, gọn gàng lưu loát đứng dưới bản rổ đón bóng.
Mấy người đang chơi bóng rổ bên cạnh "..."
Tiểu Ngũ càng hỏng mấy mà kêu la trong đầu cậu [... Từ miêu tả của kế hoạch kiều mị, động tác ném bóng hung ác ký chủ vừa làm nhìn thế nào cũng thấy vi phạm quy định!]
"Anh biết mà." Duỗi tay đón trái bóng rớt khỏi rổ, Diêm Hàn vỗ bóng hai cái, biểu tình thuần lương vô tội mà nói "Cho nên vừa tan học anh đã vọt ra rồi đấy, còn chạy nhanh như vậy, là để anh Đại Lâm không thấy đó."
Không nhìn thấy sẽ không vi phạm quy định, nhiệm vụ là phải duy trì hình tượng thiên kiều bá mị trước mặt nhân vật mục tiêu, nhưng đâu có nói phải làm cho người khác xem!
Hoặc có thể nói tình huống hiện tại không giống lúc trước, hồi trước cậu sợ Lâm Kiến Lộc muốn chết, ở trước mặt hắn đều nhịn không được mà hồi hộp khẩn trương, nào nghĩ được có thể lợi dụng bug của nhiệm vụ xài mấy chiêu chứ.
Tiểu Ngũ [...]
Diêm Hàn nghĩ như vậy, trong cơn trầm mặc của Tiểu Ngũ lại mang bóng đi ngang qua sân, đứng bên biên đắc ý dào dạt ném quả ba điểm.
Vừa mới tan học, có thể xuất hiện ở cái sân bóng rổ này không phải học sinh thể dục đang huấn luyện thì cũng là trốn học ra chơi bóng, dù sao trước mắt trong sân bóng cũng chỉ có mấy nam sinh, có vài người biết Diêm Hàn, đều là học sinh thể dục chơi bóng chung với Ngụy Ninh Hâm.
Mấy người đó ngơ ngác nhìn Diêm Hàn liên tiếp ném hai quả, rồi đều chạy tới chào hỏi với Diêm Hàn "Úi chà không phải chị Nhan đây sao, sao nay chị rảnh rỗi tới đây chơi bóng vậy?"
"Có phải đến tìm anh Ngụy của bọn này không?" Mấy người khác ồn ào nói.
Diêm Hàn tỏ vẻ nghi hoặc "Tôi tìm anh Ngụy của các cậu làm gì cơ?"
Giọng nói có chút lãnh khốc.
Sau đó dẫn bóng xoay trên mặt đất nửa vòng, lại thuận lợi ném vào rổ.
Hơi tìm được chút cảm giác, lúc này Diêm Hàn là thật tình thật lòng mà cảm thấy chơi bóng rổ thiệt sướng, chơi bóng rổ sướng hơn học bài một trăm lần!
Mà tận tình chìm đắm trong loại vui sướng này, cũng khiến cậu xem nhẹ sự tồn tại của đám đàn em nhà Ngụy Ninh Hâm.
Thế nhưng không ai cảm thấy thế nào.
... Chị Nhan không thèm anh Ngụy, cũng không để ý bọn họ mới là bình thường.
Thẳng đến khi hai gót chân Diêm Hàn chấm đất, trong tầm mắt nhìn thấy đám Lâm Kiến Lộc xuất hiện ở lối vào sân bóng rổ.
Nhanh chóng ôm lấy bóng, Diêm Hàn "chim nhỏ nép người" chạy đến trước mặt đám Lâm Kiến Lộc, "ngoan ngoãn" mà đưa cầu trong tay lên, cũng thuận tiện chớp chớp mắt với hắn mấy cái, giọng nói nhiệt tình mà ôn nhu "Các cậu tới rồi."
Đàn em của Ngụy Ninh Hâm "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Diêm: Tui, thiên kiều bá mị, thu tiền.
Hệ thống (???): Anh mơ đẹp nhỉ.
Anh Lâm (mỉm cười): Được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.