Chương trước
Chương sau
Quần áo trong phòng hóa trang vẫn là rực rỡ muôn màu, tản ra hào quang lóe mù mắt chó.
Dù sao dòng thời gian không giống nhau, Diêm Hàn cũng không sốt ruột thay quần áo, mà bớt thời giờ hỏi thăm Tiểu Ngũ những trang bị có thể thay thế quần leggings.
Đương nhiên vớ quần gì gì đó thì bỏ đi.
Hiếm khi ký chủ làm bài tập phương diện này, Tiểu Ngũ hưng phấn mà xoa xoa tay, đầu tiên là đề cử cho cậu sản phẩm đang hot năm nay —— tất lưới nổi tiếng!
Diêm Hàn mới đầu nghe tên còn tò mò cái gì gọi là tất lưới nổi tiếng, chờ đến khi cậu nhìn thấy cái món này trên màn hình sáng, Diêm Hàn liền táo bạo giơ nắm đấm với Tiểu Ngũ.
Nếu Tiểu Ngũ có cơ thể thật thì tốt quá.
Một đấm này của cậu có thể hạ rồi.
"Khác gì nhau! Này mẹ nó không phải vớ quần à?!" Diêm Hàn không chút cảm tình bạo lực vuốt mặt.
[Không giống mà.] Tiểu Ngũ nói [Vớ quần bình thường chất lượng có tốt như vậy đâu. Biết vì sao kêu là tất lưới nổi tiếng không? Bởi vì mang vào cũng không bị xù lông nha! Hơn nữa co dãn cực kỳ tốt, một chân là xọt được hết vào luôn á!]
"... Cút cho anh."
Diêm Hàn không có tâm tình nghe nó nói chuyện như kiểu đẩy mạnh tiểu thụ, cậu từ bỏ, chuyện này đợi lát nữa rồi nói.
Cậu dứt khoát lạnh mặt đi đến một ngăn tủ, hít một hơi thật sâu, mở cửa tủ.
Bên trong, nguyên một hàng, treo một mả đồ bơi đủ mọi kiểu dáng, màu sắc rực rỡ, có kiểu liền thân, cũng có kiểu hai dây... Diêm Hàn dù là thằng đàn ông thô tục cũng biết đồ bơi với áo ngủ không giống nhau, áo ngủ hai dây thường thường là mẫu tương đối bảo thủ, mà đồ bơi hai dây chỉ có thể là bikini.
......
Đương nhiên, mấy cái đó đều là số đo của Diêm Hàn, chẳng qua là đồ bơi kiểu nữ.
Diêm Hàn đầu tiên lược qua đám hai dây, đôi mắt căn bản là không nhìn sang bên đó, tầm mắt quét tới quét lui trên đồ bơi liền thân.
Quan sát một phen, cậu phát hiện tuy rằng là kiểu liền thân, nhưng kiểu dáng đồ bơi không hề giống nhau, có kiểu trễ vai, có kiểu là cột trên cổ, làn váy bên dưới cũng không giống... Có cái còn không có váy cơ, này là kiểu đồ bơi chuyên nghiệp.
Được rồi, phòng hóa trang cái gì cũng có đủ.
Tiểu Ngũ nhịn không được [... Cái kiểu mà anh chỉ á, kỳ thật kêu là đồ bơi học sinh.]
Diêm Hàn "Hả?"
[...]
Tuy rằng không thích cái loại váy dài, nhưng vì che dấu bộ vị vô cùng quan trọng nào đó, cuối cùng vẫn là không thể không chọn mang kiểu có váy.
Diêm Hàn lại rối rắm khúc màu sắc hồi lâu, lúc này mới chọn một bộ đồ bơi màu xanh dương tương đối đại chúng, lúc xuống nước trông cũng không quá đột ngột.
Phân đoạn cuối cùng chính là dán ngực giả Lý Hồng Khinh giúp cậu chuẩn bị lên trên ngực, lại trói Tiểu Diêm Hàn ở dưới lại...
Trước đó đương nhiên phải đi WC một chuyến, chờ lúc mang áo tắm kéo dây lưng xong, đại ca đã một thân mồ hôi.
Tuy rằng không muốn nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương, nhưng vì đảm bảo không có sơ suất, Diêm Hàn vẫn đứng trước gương to đánh giá mình một phen.
... Mang ngực giả xong ngực vẫn phẳng, nhưng cậu phát hiện thì ra bên trong áo tắm nữ có một lớp mút, cho nên trông vẫn không đến mức rất phẳng.
Còn bên dưới, Tiểu Diêm Hàn bị gắt gao trói lại hiển nhiên không khỏe lắm, thế nhưng chiếu gương nhìn không ra dị thường, Diêm Hàn còn không yên tâm mà vén váy lên nhìn... Ấy, ở dưới nước chắc không có biến thái nào vén váy cậu đâu ha?
Dù cho không quen đến mấy, không tiếp thu được đến mấy, người mang đồ bơi nữ trong gương vẫn đẹp đến không phân được đực cái.
Diêm Hàn còn tự thấy mê.
... Đương nhiên là không liên quan đến quần áo, đơn thuần là vì mặt thôi.
Tóm lại là sau khi xác định sẽ không bị người khác nhìn ra khác thường, kiểm tra chi tiết xong xuôi, Diêm Hàn hít sâu, ra khỏi phòng hóa trang.
Lúc này chuông vào học khó khăn vang lên, cậu từ cầu thang lầu hai đi lên lầu ba, bạn học đang bị xếp thành mấy hàng, một khắc Diêm Hàn xuất hiện, hồ bơi ồn ào đột nhiên an tĩnh hẳn, mọi người trong hồ bơi nín cả thở.
Diêm Hàn vừa xuất hiện tốp năm tốp ba đang nói chuyện cũng tự động tắt tiếng, những người khác phát hiện dị thường cũng rất nhanh lia mắt sang chỗ cầu thang, nhưng lại không có ai phát ra tiếng.
"..."
Diêm Hàn cách khá xa, thấy các bạn học đều nhìn mình còn khẩn trương một trận, sợ là mình lòi chỗ nào.
Chờ lúc cậu tới gần gần một chút vẫn không ai nói gì, Diêm Hàn mới âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng ai biết chờ cậu tới gần rồi đi vào đội ngũ, không khí yên lặng đột nhiên bị đánh vỡ, cảnh tượng lúc trước cứ như yên lặng trước cơn bão vậy, bấy giờ không biết là ai mở miệng nói trước "Đậu xanh, chân anh Nhan dài vãi!", rồi sau đó phành phạch một tiếng, toàn bộ hồ bơi phát ra tiếng bàn tán long trời lở đất!
Rõ ràng là một bộ đồ bơi kiểu dáng bình thường, nhưng mặc trên người người này lại có một loại khí chất khác.
Người mà mọi người đang nhìn đang bị vây quanh, đồ bơi màu xanh nhạt bao lấy eo thon, dưới làn váy hơi hơi lắc lư là một đôi chân thon dài trắng mềm, đường cong cũng cực độ hoàn mỹ, không chỉ gầy, mà bên trên còn nhìn thấy một ít đường nét cơ bắp rất rắn chắc, giống như đôi chân của người hằng năm tập luyện vậy.
Ngoại trừ chân, cánh tay lỏa lồ bên ngoài của Diêm Hàn cũng có hiệu quả như thế, cộng thêm cổ cậu dài, bình thường bị cổ áo đồng phục che mất, vốn đường cong của nó đã đẹp cực kỳ, dù chỉ là động tác đơn thuần như đi bộ, cũng giống như con thiên nga ưu nhã mà cao quý.
Diêm Hàn bị tiếng nghị luận làm cho nhảy dựng "..."
Thiên Nga Hàn đi vào giữa đội ngũ, không được tự nhiên mà dùng chân phải của mình, gãi gãi mắt cá chân trái.
Cái động tác này người bình thường làm sẽ tương đối kém sang, chẳng qua là đang mang dép lê bằng nhựa dễ cởi, Diêm Hàn làm động tác này hoàn toàn là do bản năng, cậu làm cũng khá là tự nhiên, trông như ngựa quen đường cũ.
Mọi người "..."
Nhưng mà vì là thiên nga, cho nên mọi người dù chú ý thấy động tác của cậu, cũng sẽ không liên hệ đến hai chữ "kém sang", mọi người chỉ biết cảm khái lần hai, người đẹp làm cái gì cũng đẹp!
Diêm Hàn cũng không chú ý tới động tác nhỏ của mình, cậu còn đang hết sức chăm chú quan sát phản ứng của những người xung quanh, xác định tiếng nghị luận đều hướng về chân của cậu, lúc này mới dám yên tâm hoàn toàn.
Đương nhiên những tiếng thảo luận đó phần lớn là đến từ mấy bạn nữ cùng lớp đã thân quen với cậu, các nam sinh thì không có trắng trợn táo bạo mà khen cậu, dù sao thì công khai tán dương dáng người của bạn "khác giới" nghe có chút đáng khinh.
Chỉ có Ôn Giác Vinh tính tình trẻ con cùng với tâm hồn trầm mê cà khịa mới nói "Quả nhiên anh Nhan không có ngực."
Anh Diêm "..."
Không muốn tử huyệt của mình bị quá nhiều người chú ý, Diêm Hàn hung hăng liếc xéo cậu ta một cái.
... Nếu không phải sợ lộ hàng, cậu đã đá Ôn Giác Vinh bay xuống nước rồi.
Thế nhưng may mắn là Ôn Giác Vinh nói giỡn cũng rất biết chừng mực, cậu ta làm dáng biết sai đầu hàng, tỏ vẻ không dám nói nữa, lúc này mới thôi.
Sau khi thầy Hách bị trường học khai trừ, lại phải khẩn cấp tuyển dụng một nữ giáo viên dạy bơi.
Cô giáo này rất trẻ, trông khoảng 27-28 tuổi, cũng là loại hình dáng người đẩy đà, bản thân cô cũng rất rộng rãi, dung túng mọi người cảm khái phát biểu xong mới bắt đầu tổ chức kỷ luật.
"Được rồi. Cô là giáo viên bơi lội mới của các em, hôm nay sẽ bắt đầu dẫn dắt mọi người học nhé."
Chuyện thầy Hách bị khai trừ trường học thật sự không cho gã chút mặt mũi nào, trực tiếp thông báo cho toàn trường, còn bị khai trừ cùng hôm đó.
Đương nhiên không có tiết lộ cụ thể chuyện mà đám Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc đã trải qua, sự kiện kia cũng trở thành một bí mật trong cao trung Lộc Trạch.
Thế nhưng mọi người cũng không có cảm tình gì với thầy Hách, chỉ là sau khi biết trường học quyết đoán xử lí một tên biến thái hãm hại học sinh nữ liền tán dương trường mình một phen, cho nên mọi người cực kỳ hoan nghênh giáo viên bơi lội mới nhậm chức này, cũng vô cùng nghe lời cô mà khởi động.
Đương nhiên, không phải ai cũng tích cực được như vậy.
Trong đám người, Diêm Hàn không dám làm động tác quá lớn đang sống không còn gì luyến tiếc mà khởi động.
Hôm nay là ba lớp cùng học, đều có cùng giáo viên bộ môn, cho nên mọi người xếp cạnh nhau khởi động chung.
Tuy rằng vóc dáng cậu cao, có thể đứng ở hàng cuối, nhưng mà sau lưng lớp bọn họ vẫn còn một lớp á!
Thình lình cởi hết áo dài quần dài ra, bây giờ đại ca mình sắp trúng gió rồi.
Diêm Hàn cứ cảm thấy váy trên người mình không đủ dài, cậu sợ người đằng sau nhìn thấy, cho nên nguyên một buổi thậm chí không dám ngồi xổm, đè chân cũng không dám đè, chỉ có lúc khởi động cánh tay cánh chân cổ tay cổ chân mới dám hành động.
Cậu đã không còn hy vọng gì nữa rồi, chỉ cầu cho nhanh nhanh nhảy xuống nước!
Cho nên vừa khởi động làm nóng xong, giáo viên bơi lội cho hoạt động tự do, Diêm Hàn liền đi trước mọi người một bước, bùm một cái nhảy xuống nước.
"Đậu xanh, không biết anh Nhan thích nước như vậy luôn đó nha." Đám Ôn Giác Vinh một bộ sợ muốn chết nhìn về phía người đang ở dưới nước.
Đối với Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du mà nói, học kỳ trước anh Nhan là cái dạng gì, bọn họ hoàn toàn không có ấn tượng.
... Có lẽ lúc trước không phát hiện người này thú vị như vậy nhỉ, cho nên mới không chú ý.
Thế nhưng bây giờ anh Nhan được người ta yêu thích như vậy, mỗi câu nói mỗi động tác đều khiến người không nhịn được chú ý, mà trước đây Diêm Hàn chưa từng xuống nước trước mặt bọn họ, cho nên mới thấy cảnh tượng bây giờ hiếm lạ vô cùng.
Thế nhưng Diêm Hàn chỉ lộ một cái đầu hết sức có cảm giác an toàn, cậu vẫy vẫy tay với bọn Ôn Giác Vinh, kéo kính bơi xuống, liền bơi sang chỗ nước sâu.
Hai tiết bơi trước cậu đều quan sát, bởi vì giáo viên căn bản quản không hết, rất nhiều người đến tiết bơi đều là tùy tiện xuống nước, tán gẫu, không mấy người chân chính bơi lội, cho nên khu nước sâu sẽ ít người hơn một tí.
Hơn nữa chỗ nước sâu màu nước cũng đậm hơn, này đối với thân phận của cậu có lợi mà không có hại.
Bản thân Diêm Hàn vốn là người thích bơi lội, hiếm khi được xuống nước, cậu không muốn lãng phí cơ hồi lần này.
Cảm giác này cứ như người bị cuộc sống hãm hại đến thương tích đầy mình cũng muốn cắn răng đi đến lợi ích lớn nhất vậy đó, đại ca suy xét thấy mình dù sao cũng mang cả đồ bơi nữ rồi, không thể để mang không công được!
Huống chi tiết bơi lội có thể lấy điểm thành tựu!
Nhưng mà vừa mới nâng hai tay xoay người, đang chuẫn bị đạp chân xuất phát, Diêm Hàn liền nghe thấy có người kêu cậu.
Đẩy kính bơi lên trên trán, Diêm Hàn quay đầu, liền thấy một người mang đồ thể dục, quần áo rõ ràng rất không phù hợp với bể bơi đang đứng trên bờ kêu cậu.
"... Ngụy Ninh Hâm?"
Sợ cậu nghe không thấy, Ngụy Ninh Hâm còn dùng cái tay làm thành hình loa, kêu tên của cậu không thèm kiêng nể gì.
"Ê! Lại tâm sự chút coi!" Thấy Diêm Hàn quay đầu lại, Ngụy Ninh Hâm hô lên.
Diêm Hàn mặt đầy hắc tuyến "Sự gì?"
Không biết có phải vì thi vào lớp mười bốn hay không, cậu cảm thấy hình như lâu lắm rồi mình chưa gặp tên này... Cũng sắp quên luôn trong trường còn có một nhân vật như vậy rồi.
"Không sự gì, nhớ cậu thôi." Ngụy Ninh Hâm lộ ra nụ cười bừa bựa "Cậu lại đây, tới bờ rồi hai ta nói chuyện."
"..." Bạn học bốn phía há hốc mồm, dường như là không hiểu vì sao nữ thần lớp bọn họ dính dáng đến tên này.
Mà nhìn quanh, Lâm Kiến Lộc cũng đã xuống nước, đang ở đường bơi bên cạnh Diêm Hàn, thế nhưng người đã bơi xa, tới khu nước sâu rồi.
Những người ở đây giống y như Ôn Giác Vinh vậy, y chang nhau, không khỏi siết chặt tay, nghĩ thầm: Anh Đại Lâm sao bơi nhanh dữ vậy, anh về mau đi!
Mà trước mắt bao người, Diêm Hàn lạnh mặt, không chừa mặt mũi mà hỏi lại Ngụy Ninh Hâm "Cậu có tật à?"
Mà Ngụy Ninh Hâm cũng không giận, cậu ta ngồi xổm trên bờ, phỏng chừng nếu không phải đang mang quần áo, không tiện, chắc bây giờ cậu ta xuống nước luôn rồi.
Cậu ta nói "Nghe nói tuần trước cậu làm vài chuyện đại sự nhỉ."
Diêm Hàn "Hả. Gì? Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Cậu nghiêm trang mà giả ngu.
Sau đó Diêm Hàn không để ý cậu ta nữa, hai chân đạp xuống liền mở tay dài ra, bơi sang khu nước sâu.
—— Cậu lại chẳng sợ cậu ta, hai người chẳng thân, thật sự không cần phải đứng đây nói chuyện vô nghĩa.
Bất quá Ngụy Ninh Hâm không chịu từ bỏ, hiển nhiên cậu ta cũng không thèm để ý thái độ của Diêm Hàn, kỳ thật là do thói quen, lúc này đã chơi tới rồi, hô to với cậu "Tuần trước tôi ra ngoài huấn luyện đó, cậu có nhớ tôi không?"
Diêm Hàn "..."
Má.
Nếu không phải kỹ thuật bơi của cậu còn tốt, lúc này đã sặc nước tới nơi.
Diêm Hàn mặt kệ cậu ta, dứt khoát đeo kính bơi, nỗ lực bơi về phía khu nước sâu.
Ngụy Ninh Hâm bên kia cứ như tìm được nhược điểm của cậu vậy, Diêm Hàn càng trốn cậu ta càng hắng, dứt khoát đi dọc theo hướng cậu bơi, Diêm Hàn bơi càng nhanh bước chân cậu ta càng lớn, Diêm Hàn bơi càng xa tiếng cậu ta càng to, nụ cười trên mặt cũng càng sáng chói, giống như đang chơi trò gì vui lắm.
"Lúc tôi đi huấn luyện nhớ cậu lắm đó nha."
Ngữ khí của cậu ta lúc này hoàn toàn là nói giỡn, có lẽ đối với Ngụy Ninh Hâm mà nói, trận bóng rổ lần trước đã khiến hai hai thân thiết hơn, nhưng cậu ta kêu như vậy làm những người bên cạnh đều có hơi chết lặng, trong số người ở trên bờ còn chưa xuống nước có vài người là fan của Ngụy Ninh Hâm, bọn họ đã choáng váng rồi, ngay cả Lâm Kiến Lộc đã bơi đến khu nước sâu cũng đột nhiên quay đầu lại.
"Đậu xanh." Diêm Hàn lại lần nữa chửi tục, vừa định mắng Ngụy Ninh Hâm sao lại buồn nôn như vậy, lại cảm thấy bắp chân đau xót!
Đau đớn tới quá đột nhiên, khiến cho Diêm Hàn nháy mắt cho rằng mình bị thứ gì tập kích!
Nhưng giây tiếp theo xác định bốn phía không có ai, không có khả năng bị đánh lén, mà đau đớn xuyên tim ở bắp chân vẫn còn lan tràn, cậu mới kịp phản ứng —— Mình tám phần là bị rút gân rồi.
Trời tuy rằng ấm áp, nhưng dưới nước vẫn rất lạnh.
Diêm Hàn đã lâu không xuống nước, vừa rồi vì muốn tránh Ngụy Ninh Hâm cho nên bơi rất nhanh, cộng thêm trước khi xuống nước cậu không khởi động đàng hoàng... Cho nên lúc này đúng là rút gân thật!
Trời má!
Lần đầu tiên trải qua chuyện này, đau nhức làm động tác của cậu đình trệ, Diêm Hàn trực tiếp sặc một ngụm nước.
Cảm giác sặc nước cũng không tốt đẹp gì, hô hấp của cậu cũng sắp ngắt luôn rồi!
Lúc này đã tới gần khu nước sâu, muốn dẫm một chân xuống đứng thẳng là không thực tế, Diêm Hàn bắt đầu vùng vẫy dưới hồ.
"Tôi giỡn mà... Cậu có cần phản ứng kịch liệt vậy không?" Mắt thấy Diêm Hàn đang đánh bọt nước, Ngụy Ninh Hâm trên bờ có hơi ngốc.
Ba giây qua đi, ý thức được người này có thể là đuối nước, Ngụy Ninh Hâm cũng "Đậu má" một tiếng, không chút suy nghĩ mà nhảy xuống bể bơi.
Nhưng trước đó Diêm Hàn đã bị một cánh tay thật dài ôm lấy eo.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Ninh Hâm: Đm vậy mà cũng ăn cơm chó được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.